*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm qua Doanh Tần vì mạng nhỏ của nàng mà bỗng nhiên dừng công kích, còn có thể miễn cưỡng giải thích rằng vì mình đã cưu mang hắn, bảo vệ hắn khỏi tay Minh Dận Thanh, cho nên coi như hắn trả lại một ân tình!
Nhưng mà suốt đêm không ngủ, còn cứ chốc chốc lại hỏi nàng đã về chưa thì là cái quỷ gì vậy chứ? Nàng đang suy nghĩ, Đáp Đáp lại không nhịn được chen vào đôi câu: “Nói thật ra thì, tối hôm qua Doanh Tần công tử cũng thật đáng thương! Thái tử ngài cũng thật là, Thanh Thành không cho ngài vào, ngài liền không vào ư? Đến nô tỳ cũng không thể nhìn nổi nữa là!”
Lạc Tử Dạ: “...” Hôm nay là ngày gì thế,2sao tự dưng nàng lại biến thành mục tiêu công kích của mọi người thế này! Thuộc hạ của Doanh Tần mắng nàng nửa ngày trời, người của nàng cũng đi bệnh người khác! Nàng thật sự đã tệ hại đến mức không ai tha thứ nổi rồi sao?
Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn căn phòng của Doanh Tần một cái, chân mày nhướng lên. Được! Thanh Thành không để cho nàng gặp, sau khi trở về, nàng leo tường đi vào gặp là được! Nghĩ như vậy, nàng liền ra khỏi cửa, định đi vào triều. Mà lúc này, trong phủ đệ của Nhiếp chính vương điện hạ, đám hạ nhân cũng vừa mới vừa hầu hạ Phượng Vô Trù rửa mặt, thay triều phục xong. Vừa mới đi tới cửa, đầu hắn8bỗng nhiên hơi choáng váng, tầm mắt cũng mơ hồ. Hắn đưa tay xoa xoa mi tâm, cảnh tượng trước mắt mới rõ ràng lên. Suy cho cùng vẫn là vì thương thể đêm qua quá nặng, nguyên khí bị tổn thương, cho nên trước mắt còn hơi khó chịu.
Diễm Liệt ở bên cạnh nhìn vậy, cau mày nói: “Vương! Nếu ngài không thoải mái thì hôm nay đừng vào triều nữa! Thuộc hạ phái người vào cung thông báo một tiếng là được. Hơn nữa tình hình hiện tại của ngài, quả thực cũng cần nghỉ ngơi!”
Hắn vừa mới nói ra lời này, Phượng Vô Trù bỗng nở nụ cười giễu cợt, tựa như không để ý tới. Hắn vừa đi ra ngoài, vừa trầm giọng mở miệng: “Ngươi cho rằng, vết thương6nhỏ như vậy, có thể làm khó được Cô sao?”
Khóe miệng Diễm Liệt hơi run rẩy, đã sớm biết là kết quả như thế này mà! Hắn quả thực không nhịn được nữa bèn mở miệng nói: “Vương, ngài biết không? Ngài mà cứ tiếp tục cậy mạnh như vậy, sớm muộn gì Thái tử cũng sẽ gian díu với Doanh Tần đấy!”
Hắn vừa nói xong, bóng người cao lớn phía trước bỗng nhiên khựng lại.
Tấm lưng kia vẫn ngạo mạn, cao ngất như thế, tựa như trời sinh đã giỏi giang hơn người khác một bậc. Phượng Vô Trù không quay đầu lại, trong tay nắm cây sáo ngọc đen, chắp tay ra sau đứng thẳng, dáng vẻ chờ Diệm Liệt nói tiếp. Diêm Liệt thấy thời cơ đã đến, vậy là lập3tức nói sạch những lời còn cất giấu tận đáy lòng ra: “Thuộc hạ cảm thấy, thay vì cố gắng gượng lên triều, chẳng bằng tu dưỡng ngay tại phủ đệ. Sau đó thuộc hạ để cho người truyền lại cho Thái tử, nói hiện giờ ngài rất không thoải mái, biết đâu Thái tử không đành lòng, lập tức đến thăm ngài! Nhưng nếu giờ ngài cổ làm như không có chuyện gì mà lên triều, Thái tử liền cho là ngài không sao hết. Nhất là vừa rồi thuộc hạ còn nhận được tin tức, nói đêm qua Thái tử đến thăm ngài, khiến Doanh Tần giận, không muốn gặp Thái tử, mà Thái tử lại có vẻ không đành lòng, đối lập hoàn toàn với tình hình của ngài. Sau khi5bãi triều, Thái tử nhất định sẽ an tâm đi chăm sóc Doanh Tần!”
Nhất là trên thực tế, tình trạng sức khỏe trước mắt của Vương, còn tệ hơn cả Doanh Tần! Người ta còn biết giả bộ đáng thương, nổi giận ở phủ Thái tử, Vương lại cố định chạy ra ngoài như thế, hoàn toàn không phải là cách để theo đuổi Vương phi! Đúng vậy, Thái tử chính là Vương phi tương lai của bọn họ.