Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 172: Thái tử ca ca, tiểu thất đau (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì vậy, tiểu thái giám kia vội vàng gật đầu, sau đó quay lại chạy nhanh về hướng Thái y viện.

Lạc Tử Dạ nhìn theo bóng lưng gã một lúc, cuối cùng mới cất bước tiếp tục đi đến Kim Loan điện. Kỳ lạ là hôm nay nhóm đại thần đều tập trung hết ở bên trong điện, chứ không đứng ở ngoài nghênh đón Phượng Vô Trù. Nàng kinh ngạc đầy mọi người ra nhìn, sau đó khoác đại lên vai của một đại thần cực kỳ đẹp trai!

Một cái chạm này khiến người kia run rẩy cả người, không biết nên làm thế nào cho phải, lo sợ rằng mình đã bị Thái tử coi trọng, suy nghĩ đắn đo không biết có nên hất tay Thái tử ra rồi cong mông bỏ chạy hay không. Thế nhưng, trong2muôn vàn nỗi niềm cảm xúc bất an của gã, nàng chỉ mở miệng hỏi: “Nói ta nghe nào, sao hôm nay các ngươi không đứng ngoài kia đợi Phượng Vô Trù?”.

Vừa hỏi xong câu này, nàng lại sực nghĩ đến điều gì khác, lập tức tự mình nói tiếp: “A! Có phải các ngươi cũng giống như gia, nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy cứ đứng chực ngay cửa ra vào như thế quá mệt mỏi, đúng không? Hay là các người đều đã bị hắn chèn ép bao nhiêu năm nay, bây giờ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, định vùng lên phản kháng chứ không tiếp tục nể mặt hắn nữa. Cho nên các ngươi mới đi luôn vào trong này, để đến khi hắn tới thì phải tự mình đi vào?”

Sau khi nói mấy lời này8ra, tâm trạng của nàng cũng khá hơn rất nhiều! Nếu thật sự là vậy thì để xem sau này hắn còn vênh váo thể nào được nữa!

Thế nhưng, nàng vừa dứt lời, người bị nàng dọa sợ tái mặt không chỉ có kẻ vừa bị nàng chộp vai, mà kể cả đám đại thần đang đứng xung quanh cũng run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu! Rốt cuộc Thái tử có biết bản thân mình đang nói gì không thể:

Người bị nàng choàng vai đã hoảng sợ đến nỗi trên trán đổ đầy mồ hôi, hàm răng cắn chặt. Gã đáp lại: “Thái tử điện hạ nói đùa rồi. Nhiếp chính vương điện hạ là người mà khi Mặc Thiên tử gặp mặt cũng phải tiếp đón long trọng, chúng thần nào dám không ra ngoài nghênh đón chứ,6nói chi đến chuyện hoang đường là phản kháng lại? Chỉ có điều vừa rồi Diệm Liệt đại nhân sai người truyền lại đến, nói rằng Nhiếp chính vương điện hạ thân thể không khỏe, hơn nữa còn khá nghiêm trọng. Ngài ấy thực sự không thể bước ra khỏi cửa, cho nên hôm nay không lên triều được! Mong Thái tử điện hạ tuyệt đối đừng hiểu lầm như thế. Cho dù vị thần có một trăm lá gan, cũng không dám xem thường uy quyền của Vương, không nể mặt Nhiếp chính vương điện hạ!”

Người kia nói dứt lời, những đại thần còn lại cũng thấp thỏm lo âu. Hình như họ rất sợ Lạc Tử Dạ lại tiếp tục xông đến khoác vai bọn họ, vai kề vai, kề sát tai đoán già đoán non. Bọn họ hoàn3toàn không muốn thấy cảnh mình lỡ nói hớ câu nào, lại bị truyền đến tai Nhiếp chính vương điện hạ, khiến điện hạ hiểu lầm, cuối cùng phải chết mất xác!

Ngược lại, Lạc Tử Dạ nghe người kia nói vậy thì nhíu mày, truy hỏi: “Thân thể của hắn không khỏe, thậm chí còn không ra khỏi cửa được?” Sáng hôm nay rõ ràng lúc hắn đứng dậy mặc quần áo và uy hiếp nàng phải đuổi Doanh Tần đi mới trả lại tiền, trông vẫn khỏe mạnh lắm mà! Vừa nghĩ đến đây, nàng lại nhanh chóng nhớ ra là người nọ rất sĩ diện, thích cậy mạnh. Có khi dáng vẻ mạnh khỏe của hắn sáng nay chỉ là đang giả bộ mà thôi! Vậy thì đợi lát nữa hạ triều, nàng có nên đi thăm Phượng Vô5Trù, quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe sau này của hắn không nhỉ? Trong lúc nàng đang mải nghĩ ngợi, Long Ngạo Địch cũng dẫn theo đám võ tướng thuộc phe của mình bước vào, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại ấy.