*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà Lạc Tiểu Thất sau khi nghe xong những lời này thì lập tức níu lấy tay áo của Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Một trăm ngày đó! Thái tử ca ca, sau này mỗi ngày ca đều phải đến thăm ta đấy!” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, để lộ một đôi mắt thuần khiết, ngây thơ. Lạc Tử Dạ nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn mà cứ ngỡ như đang nhìn tiểu thiên sứ, trong lòng nhanh chóng mềm nhũn, đồng ý ngay: “Được! Mỗi ngày sau khi hạ triều Thái tử ca ca sẽ đến đây với ngươi! Còn về phần phụ hoàng, chuyện thả ngươi ra ngoài, muốn thông suốt thì cũng cần thời gian, người cần phải kiên trì chờ đợi!” Nghe nàng nói xong Lạc2Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn dáng vẻ kia của hắn dường như chẳng mấy để ý đến việc kia.
Lúc này ngày cũng đã băng bó xong, quay sang hành lễ với Lạc Tử Dạ rồi mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, trong khoảng thời gian này chân của Thất hoàng tử không thể dính nước, hơn nữa tuy đã băng bó cẩn thận nhưng tốt nhất đừng cử động nhiều. Mỗi ngày đều phải uống thuốc thì mới có thể nhanh chóng bình phục, còn thuốc, nếu như bệ hạ không ngăn cản thì mỗi ngày lão thần sẽ cho người đưa tới!” “Làm phiền ngụy rồi!” Lạc Tử Dạ khách khí gật đầu. Ngự y không ngờ Lạc Tử Dạ lại khách khí như thế, lúc này mới8khom lưng nói: “Lão thần không dám! Những chuyện này là phận sự của lão thần. Lão thần xin phép lui xuống trước. Nếu như Thái tử điện hạ còn chuyện gì cần dặn dò thì sai người đi gọi, lão thần sẽ đến ngay!”
Lạc Tử Dạ gật đầu, ra lệnh: “Lộ Nhi, đưa thái y đi ra ngoài!” Loại chân chạy vặt vừa không cần kỹ thuật mà lượng công việc cũng ít này thì giao cho người của Hiến Thương Dật Phong đi làm là được rồi.
“Vâng!”
Trong lúc Lộ Nhi tiễn ngày ra ngoài, Lạc Tử Dạ cũng đỡ Lạc Tiểu Thất ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Tại sao lại ngã?”
Nàng nói xong thì Lạc Tiểu Thất lập tức dụi dụi vào bên hông của nàng, giống như một con6mèo nhỏ đang làm nũng vậy, hé miệng nói: “Không cẩn thận bị ngã, đau quá đau quá. Tối hôm qua bị ngã mà Thái tử ca ca cũng không đến thăm Tiểu Thất!”
Nói đến đoạn sau, tên nhóc này có vẻ hơi oan ức. Lạc Tử Dạ bật cười, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của hắn: “Tối hôm qua Thái tử ca ca không biết đệ bị ngã, đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện tới thăm đệ rồi!”
Không ngờ nàng vừa dứt lời thì Lạc Tiểu Thất lập tức mở mắt, dùng đôi mắt long lanh đó nhìn nàng: “Vậy nếu tối ngày hôm qua Thái tử ca ca biết thì nhất định sẽ đến thăm Tiểu Thất sao?”
Lời này vừa thốt lên, thật sự làm cho Lạc Tử Dạ3ngẩn người. Trong mắt nàng, muốn có được chân tâm thì phải dùng sự chân thành mà đối đãi, nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ này nàng cũng không thể nói dối được. Tối ngày hôm qua nhiều chuyện như vậy, tình huống của Phượng Vô Trù lại nguy hiểm như thế, hơn nữa đến bây giờ nàng còn chưa đến thăm Doanh Tần. Nàng cũng không dám chắc nếu tối hôm qua biết hắn bị té ngã thì có phải nhất định sẽ đến thăm hay không.
Không dám chắc nên mới không mở miệng. Lần này Lạc Tiểu Thất không vui, đôi mắt to chớp chớp vài lần, hơi nước bắt đầu dâng lên. Còn oan ức dụi dụi khóe mắt, quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ: “Ta biết ngay là5Thái tử ca ca sẽ không đến thăm ta mà, Tiểu Thất không thích Thái tử ca ca nữa!”