*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng vừa nói xong, Hiến Thương Dật Phong lập tức bật cười. Hắn không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn dọc theo cửa sổ, Lạc Tử Dạ cũng nhìn theo, không ít những chỗ bị che khuất, đều thấy có người xuất hiện, những người đó nhìn chằm chằm nơi này. Mà sau khi ánh mắt hai người bọn họ nhìn sang, đám người kia lại lập tức làm bộ như không có gì xảy ra, nhìn ngắm khắp nơi, cứ như không phải đang quan sát phía bên này vậy. Lạc Tử Dạ đột nhiên hiểu được những người này đến từ đâu. Có lẽ là sau khi long mạch bị mất, hiềm nghi của Hiến Thương Dật Phong vẫn chưa tan, cho nên người của các phe vẫn đang theo dõi hắn!
Lạc Tử2Dạ nhướng mày một cái, bỗng nhiên tức giận. Mặc dù nàng không hề quan tâm đến chuyện bị người khác để mắt tới nhưng vẫn hơi bực mình! Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hiên Thương Dật Phong, như cười mà như không, nói: “Phong vương thật không hổ danh là cao thủ tính toán, bản Thái tử lại bị ngươi gài bẫy rồi!” Có trách cũng chỉ trách đêm qua nàng còn thật sự tin tưởng hắn muốn nhận lỗi, hóa giải thù oán!
Hiện tại các phe đều biết long mạch ở trong tay Hiến Thương Dật Phong, các phe đều nhằm vào hắn, mà lúc này nàng chạy tới gặp Hiến Thương Dật Phong, thì chẳng khác nào khiến mọi người đều cảm thấy hai người là một phe, có lẽ nàng cũng8biết về long mạch, nhất là trước đó còn có việc liên quan đến Thiên Tử lệnh. Mặc dù mấy người Phượng Vô Trù, Long Ngạo Địch, Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh chẳng đời nào nghi ngờ món đồ kia đang nằm trong tay nàng, nhưng người của những nước khác lại không hề biết rõ tình hình.
Tất cả đều đang nghi ngờ nàng! Chính vào giờ phút quan trọng này, nàng lại để những người này thấy nàng và Hiên Thương Dật Phong gặp mặt riêng, vậy thì có khác gì đang tự rước họa vào thân đâu. Mặc dù nàng không sợ phiền toái nhưng rất không thích cảm giác bị người ta gài bẫy!
Hiến Thương Dật Phong nghe thấy lời này cũng chỉ khẽ cười, cất giọng ôn hòa: “Chuyện này6cũng đâu có gì không tốt, bản vương quả thực định nói nội dung về long mạch cho Thái tử biết mà?”
“Nội dung? Nếu gia không đoán sai, bên trên chẳng có nội dung gì hết! Có phải thể không?” Lạc Tử Dạ nhíu mày nhìn hắn. Thứ quan trọng như long mạch này mà lại nằm trong một tờ giấy. Như vậy, nếu bên trên viết gì đó, thì khi hủy đi tờ giấy kia Hiển Thương Dật Phong đã chẳng cười khẽ và nói hóa ra là vậy. Nếu như đó là một tấm bản đồ, cho dù Hiến Thương Dật Phong có bản lĩnh chỉ nhìn qua là nhớ được, cũng chắc chắn không tùy tiện hủy tờ giấy ấy như vậy. Bởi vì, nếu như trong tương lai, một ngày nào đó3lúc đi tìm mà nhớ lầm thì làm thế nào?
Hơn nữa ngày đó, biểu hiện của Hiến Thương Dật Phong khi nhìn thấy tờ giấy kia, đúng là không giống như đang nhìn một tấm bản đồ: Lời này vừa dứt, Hiến Thương Dật Phong hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới mở miệng cười: “Sao Thái tử đoán được?” Hắn hỏi như vậy thì chẳng khác nào là thừa nhận lời của Lạc Tử Dạ!
Lạc Tử Dạ nhún nhún vai, cười nhạt: “Chẳng phải rất đơn giản sao, long mạch có thể tồn tại, thậm chí nghe nói còn có thể trở thành con át chủ bài mà Thiên Diệu nắm trong tay, cho dù cuối cùng có mất nước thì vẫn có thể giữ được vương quyền5của Lạc thị. Thứ này, chỉ có thể là hai món đồ, thứ nhất, tiền bạc dùng không hết, có thể nâng đỡ người khác vùng dậy. Thứ hai, đó chính là lòng tin có thể lừa gạt thế hệ sau, để con cháu đời sau đều cho rằng mình có chỗ để trông cậy vào, từ đó không còn phải lo âu, không cố kỵ mà tiến về phía trước! Từ đó suy ra, nếu như là cái trước, Phong vương nhất định sẽ không nói. Mà nếu như là cái sau, thì thứ gọi là long mạch kia chỉ để lừa gạt người khác mà thôi. Cho nên bản Thái tử đoán rằng, tờ giấy kia hoặc là trống không, hoặc là chỉ viết một câu nhảm nhí!”