Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 184: Công dụng của dưa leo (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng mà, một câu của Hiến Thương Dật Phong đã làm nhịp bước của nàng dừng lại: “Nếu đã thể, vậy cứ xem như lời Thái tử nói là thật đi. Chỉ có điều, bản vương còn có một chuyện muốn nhắc nhở Thái tử. Vài ngày tới, có lẽ sẽ có vài chuyện rắc rối sẽ đổ xuống đầu ngài. Hy vọng Thái tử hãy chuẩn bị sẵn sàng!” Dứt lời, hắn không định nói thêm gì nữa mà giơ tay lên mở miệng: “Tử Uyên, tiễn Thái tử đi ra ngoài!” Hắn nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức nghiêng đầu nhìn hắn. Nàng thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, cũng không tiếp tục thưởng thức trà nữa mà tựa như đang ngủ. Nàng rất rõ nếu mình muốn tìm hiểu là chuyện gì,2tên này nhất định sẽ không nói ra, trừ phi nàng lập tức đi tới ôm chân hắn cầu mong hợp tác. Dừng lại một hồi, nàng sải bước đi thẳng ra ngoài, lúc đi tới cửa, bỗng nhiên thấy chậu hoa được đặt trên nền đất, nàng buột miệng lên tiếng: “Hoa Lăng Tiếu, đúng là loài hoa thú vị!” Tiếng nói nàng vừa dứt, người đã bước ra khỏi phòng. Hiến Thương Dật Phong chợt mở mắt ra, nhìn về phía cửa. Nhưng vào lúc này, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lạc Tử Dạ cùng với vạt áo màu đỏ tươi lướt qua nơi thềm cửa. Ước chừng đã đi được một hồi lâu. Cho đến khi ngay cả tiếng bước chân của Lạc Tử Dạ cũng không nghe thấy8nữa, hắn mới bỗng nhiên bật cười.

“Lạc Tử Dạ, cũng thực sự là một con người thú vị”

***

Lạc Tử Dạ thú vị vừa đi khỏi dịch quán thì phía trước bỗng nhiên có một thị vệ mặc y phục đen cầm đao đi về phía nàng, mà chỗ vạt áo của thị vệ có thêu hình kỳ lân. Ký hiệu này, Lạc Tử Dạ đã từng thấy được ở trên áo khoác ngoài của Diêm Liệt.

Nhìn dáng vẻ kia của thị vệ, hẳn là đến tìm nàng. Sau khi người kia đi tới, đứng ở chỗ không xa trước mặt Lạc Tử Dạ, khom người mở miệng nói: “Khởi bẩm Thái tử, Diêm Liệt đại nhân bảo thuộc hạ đến tìm ngài. Diêm Liệt đại nhân nói tình hình hiện tại của Vương không được tốt6cho lắm, mời ngài nếu như rảnh, hãy đi thăm Vương một chuyến!”

Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức nhíu mày. Nàng không phải là kẻ nhàm chán đến mức bị người ta đến bắt mới vui, chỉ có điều nàng cảm thấy hơi kỳ lạ liền mở miệng hỏi: “Lần này, Diêm Liệt đại nhân nhà các ngươi không trực tiếp phái người đến bắt bản Thái tử?”

Bỗng nhiên lại ôn hòa như vậy, dễ nói chuyện như vậy khiến nàng không thể ghét nối.

Con người chính là như thế, mỗi ngày người ra đều đối xử với mình rất tốt, bỗng nhiên có một ngày không tốt, mình sẽ cảm thấy đối phương thật sự xấu xa. Nhưng nếu mỗi ngày đều không khách khí với mình, bỗng nhiên có một ngày3trở nên lịch sự, mình lại cảm thấy, ôi chao cái tên này cũng không tệ lắm! Tình huống của Lạc Tử Dạ bây giờ chính là như thế!

Thị vệ kia nghe xong lời này, hơi khom người, hành lễ một cái, sau đó mở miệng nói: “Về việc này, Diêm Liệt đại nhân bảo thuộc hạ nhận lỗi cho những hành động vô lễ của ngài ấy trước đó, đồng thời bày tỏ đó đều là ý nghĩ cá nhân của Diêm Liệt đại nhân, không liên quan gì đến Vương, Vương không hề biết chuyện. Xin Thái tử đừng vì vậy mà có bất kỳ thành kiến nào với Vương!”

Nói xong, trong lòng hắn ta cảm thấy Diêm Liệt đại nhân nhà mình thật vĩ đại. Một mình gánh hết những chuyện gây bất5lợi cho Vương, thật là một người hộ vệ tốt nhất trong lịch sử! Lạc Tử Dạ nghe xong lời này liền cảm thấy hơi mơ màng, trực giác nàng cho hay, trong chuyện này nhất định có gì đó không đúng. Nhưng mà đang êm đẹp Diễm Liệt cũng chẳng có lý do gì để bày ra chuyện này lừa nàng! Vì vậy gật đầu một cái, mở miệng: “Bản Thái tử biết rồi!” Biết thì biết rồi, nhưng còn việc có tin hay không thì nàng không muốn nói.

Thị vệ kia nghe xong, lại lập tức hỏi: “Vậy không biết lúc nào Thái tử mới có thời gian đi thăm Vương? Vấn đề này, là Diêm Liệt đại nhân bảo thuộc hạ tới hỏi, Vương cũng không hề biết gì về chuyện này!”