*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng im lặng suy tính một hồi, thực sự nói trắng ra thì chỉ là chuyện ai đi trước mà thôi, cũng chẳng có gì to tát lắm! Trời nóng như vậy, giằng co với nàng ta mãi cũng chẳng được tích sự gì, đã vậy hôm nay mình còn có chuyện, cho nên thấy hơi phiền, ý định tranh cãi cũng bớt hừng hực, chỉ mở miệng nói: “Công chúa đã nói lời này, nếu bản Thái tử còn không nhường, chẳng phải tỏ ra Thiên Diệu ta rất thất lễ sao? Vậy công chúa hãy đi trước đi!”
Lúc này nàng muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, vì vậy phu xe gật đầu, nhanh chóng điều khiển xe định tránh sang2một bên.
Nhưng Võ Lưu Nguyệt lại cười lạnh, mở miệng: “Sao vậy, Thái tử sợ rồi ư? Bản công chúa mới nói mấy câu, ngươi đã sợ đến mức lập tức nhường đường, người như người mà dám có ý đồ với Nhiếp chính vương điện hạ?” Nàng ta vừa nói xong, dân chúng lập tức bắt đầu nghị luận. Ý gì đây, Thái tử có ý với Nhiếp chính vương điện hạ? Mà Lạc Tử Dạ nghe xong lời này, cũng chỉ hít sâu một hơi. Trong lòng thầm nhủ, bây giờ mình là một người đàn ông, tuyệt đối đừng so đo với phụ nữ, như vậy là tự hạ thấp bản thân! Sau khi tự răn dạy mình hồi8lâu ở trong lòng, nàng kìm nén, tiếp tục không nói tiếng nào.
Phu xe của nàng vẫn còn đang nhường đường!
Nhưng mà, người phụ nữ như Võ Lưu Nguyệt này, dường như hoàn toàn không biết cái gì gọi là thấy tốt thì nên dừng lại, sự nhẫn nại lần nữa của Lạc Tử Dạ chỉ đổi lại được thái độ ngày càng tệ của nàng ta! Giọng nói sắc bén xen lẫn ý cười lại vang lên: “Hôm nay bản công chúa mới biết, hóa ra Thái tử Thiên Diệu chỉ là một tên hèn nhát, đừng nói là tranh cãi mà đến cả lời của bản công chúa cũng không dám đáp!” Nàng ta vừa nói xong những lời này,6Lạc Tử Dạ không thể nhịn được nữa, lập tức lên tiếng: “Dừng lại!” Nàng vừa dứt lời, xe ngựa liền dừng lại. Nàng liếc sang Đáp Đáp ở bên cạnh, Đáp Đáp lập tức hiểu ý, nhanh chóng vén rèm xe lên, tiếp đó, Lạc Tử Dạ liền nhìn thấy gương mặt phách lối của Võ Lưu Nguyệt!
Nàng cũng không khách khí, mở miệng đáp trả: “Công chúa Long Chiêu, không biết người đã từng nghe câu nói này chưa!”
Nàng nói xong, ẩn đường của Võ Lưu Nguyệt khẽ nhíu lại. Trực giác mách bảo cho nàng ta biết, đó không phải là câu gì tốt đẹp!
Không đợi nàng ta đáp lời, Lạc Tử Dạ đã chẳng hề khách khí mà3nói: “Chỉ cần không phải là kẻ vô cùng dốt nát thì bản Thái tử tin rằng hẳn là ngươi cũng đã từng nghe đến... Cho thể diện mà không cần!”
Nàng vừa dứt lời, gương mặt Võ Lưu Nguyệt phút chốc đã giận đến tái xanh. Dân chúng bên cạnh cũng bật cười... Võ Lưu Nguyệt cắn răng tức giận nói: “Lạc Tử Dạ, người đang mắng bản công chúa sao?” Lạc Tử Dạ nhún nhún vai, than thở cười: “Hóa ra công chúa Long Chiều cũng biết biểu hiện lúc này của mình quả thực là được cho thể diện mà không cần! Bản Thái tử còn tưởng rằng chỉ có một mình bản Thái tử là thấy như vậy chứ!”
Nàng5nói xong, vẻ mặt của Võ Lưu Nguyệt lại càng khó coi hơn. Gương mặt nàng ta giận đến tái xanh, rồi lại chuyển sang màu đỏ tía, cắn răng trừng Lạc Tử Dạ hồi lâu, mới mở miệng nói: “Thái tử Thiên Diệu, ngươi nói như vậy không cảm thấy mình quá đáng sao?” Nàng ta vừa dứt lời, dân chúng đều hừ lên bất mãn, biểu hiện không đồng tình. Người có mắt đều có thể nhìn ra, là do Võ Lưu Nguyệt vô lễ khiêu khích trước, lúc này Thái tử mới đáp trả một câu thì nàng ra liền lên mặt nói Thái tử quá đáng.