Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 202: Cảm nắng rồi mà vẫn đáng sợ (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nàng vào trong vương phủ, đám hạ nhân đi ra giúp nàng vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Sau khi xử lý xong, nàng đi theo hạ nhân tới tẩm cung của Phượng Vô Trù.

Lúc nàng vào cửa, tên gấu Phượng Vô Trù thì chưa thấy đâu, nhưng đã thấy ngay tên gấu Diêm Liệt! Sau đó nàng nhìn thoáng qua phía giường thì thấy người nọ đang dựa người vào giường, lúc này đôi mắt ma quỷ đang nhìn nàng chằm chằm. Sắc mặt hắn có phần tái nhợt, nhưng khí thế quanh người vẫn không suy giảm chút nào, cảm giác áp bách có thể đè ép người ta phải quỳ gối dưới chân hắn. Lạc Tử Dạ vốn là hí hửng định tới cười nhạo hắn, nhưng nhìn tình hình này, nàng cảm thấy mình không cười nổi!

Bởi vì nàng sợ rằng nếu lúc này mình2thật sự cười hắn thì có khi bản thân chết thế nào cũng không biết luôn! Nàng không thể nào hiểu nổi vì sao có người bị cảm nắng rồi mà còn có thể đáng sợ tới vậy!

Trong khi đó, mi tâm Nhiếp chính vương điện hạ hơi nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo đè ép tinh thần người ta chậm rãi vang lên: “Có việc gì sao?” Giọng điệu rất chuẩn! Diêm Liệt sung sướng vỗ tay trong lòng. Giọng nói không quá mạnh mẽ cũng không quá yếu đuối, vừa giữ được tính cách riêng biệt của Vương lại không quá giả tạo. Duyệt!

Lạc Tử Dạ gãi ót. Theo tình hình trước mắt, nếu nàng cười nhạo hắn thì chẳng vui tí nào, vì vậy nàng dứt khoát nói: “Cũng không có chuyện gì đâu. Gia nghe nói người bị thương chưa lành, lại còn bị cảm nắng nữa8nên tới thăm ngươi một lát.”

Khi nghe nàng nói đến hai chữ “cảm nắng” này, khí thể quanh thân Phượng Vô Trù trở nên lạnh lẽo khiển Diêm Liệt đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Tiếp đó, Phượng Vô Trù ngồi dậy. Hắn gập chân phải lại, cánh tay phải gác lên đầu gối. Hắn vẫn uy nghiêm, bá đạo, lạnh lẽo như trước, khí thể áp bách vẫn không đổi. Áo bào gấm trải trên giường, toát lên vẻ tao nhã mà cao quý. Đôi mắt ma quỷ của hắn dán chặt trên người nàng một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Ngươi cưỡi ngựa tới đây à?” “Hở? Sao ngươi biết?” Nhắc đến chuyện cưỡi ngựa là Lạc Tử Dạ lại thấy buồn cười. Tên khốn này, không ngờ trong lúc hàn độc đang phát tác mà hắn lại có thể bị nóng đến mức cảm nắng luôn,6buồn cười không chịu được!

Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, Diễm Liệt lập tức nháy mắt với Mân Việt. Mân Việt hiểu ý, sau đó hai người bọn họ dẫn theo một đám người lui ra ngoài.

Phượng Vô Trù không trả lời câu hỏi này của nàng. Hắn đột nhiên vươn tay kéo nàng vào lòng! Tay kia còn giữ chặt nàng lại! Khóe miệng nàng giật giật, trực giác muốn đá bay hắn ra ngoài. Nhưng nàng chưa kịp hành động thì giọng nói ma mị của hắn đã vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Bởi vì lo lắng cho cô ư?”

“Phụt...” Suýt chút nữa là Lạc Tử Dạ bật cười thành tiếng. Tuy nhiên, nàng lập tức làm trái lương tâm mà gật đầu: “Đúng vậy, gia vừa nghe nói người bị cảm nắng thì hoảng luôn, cho nên đã chạy ngay đến đây. Hơn nữa, gia còn vung3roi thúc ngựa chạy tới đó!”

Nếu để hắn biết là khi nàng nghe tin hắn bị cảm nắng, chỉ vì muốn mau mau nhìn thấy bộ dáng như gấu con của hắn nên mới cưỡi ngựa chạy tới, vậy thì không biết là hắn có tức chết hay không nữa.

Đương nhiên là Nhiếp chính vương điện hạ không biết được những suy nghĩ phong phú trong đầu nàng. Vì vậy, khi nghe những lời này, hắn khá là thỏa mãn. Diêm Liệt nói không sai, thỉnh thoảng giả vờ đáng thương một chút cũng rất cần thiết đó!

Sau một hồi im lặng, Nhiếp chính vương điện hạ bắt đầu hỏi thăm tình hình của tình địch: “Ngươi đi thăm Doanh Tần rồi hả?” Lạc Tử Dạ gật đầu: “Ừ, ta đi thăm hắn rồi. Sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng tình hình trước mắt không quá nghiêm trọng. Nhưng Phượng5Vô Trù này, mấy ngày nay gia suy nghĩ rất nhiều, đã phát hiện ra một vấn đề!” “Nói!” Chỉ một tiếng này đã bộc lộ ra khí thể áp bách bẩm sinh của hắn.