*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay y không tin nhưng sẽ có một ngày hắn khiến cho y tin. Lạc Tử Dạ vừa chạy vừa hỏi hắn: “Có quan viên nào trong kinh thành này công chính liêm minh, ghét ác như thù không?” Vấn đề này chắc chắn Doanh Tần biết. Bởi vì Doanh Tần ở trong Tương Tư môn rất nhiều năm, mà Tương Tư môn là thanh lâu số một số hại trong kinh thành, thanh lâu là nơi tụ tập tình báo, tất nhiên hắn sẽ biết một số chuyện trong quan trường!
Doanh Tần không suy nghĩ mà trực tiếp nói: “Đại Lý Tự khanh và Đại Lý Tự thiếu khanh đều là người có tiếng công chính nghiêm minh! Ngay cả người thân phạm tội cũng chém,2đồng thời cũng từng vì người bị oan mà chống đối Hoàng đế ngay trên triều! Hai người này chắc là không có vấn đề gì. Ngươi hỏi việc này làm gì? Không lẽ ngươi muốn...”
“Ừ!” Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, cặp mắt đào hoa như đang cười, nàng đang khẳng định phán đoán của hắn.
Điều này làm hắn nhíu mày, mở miệng hỏi: “Mọi chuyện đã xong rồi, làm sao ngươi chắc rằng hai vị đại nhân có thể nghe được nội dung bàn bạc của kẻ địch nếu người mang họ theo?” Nếu kẻ địch thấy mọi chuyện thành công rồi dừng lại, không bàn bạc gì nữa thì dù cho y có mang hai vị đại nhân đi nghe lén cũng không thể8nghe được gì! Sau khi nghe hắn nói xong, Lạc Tử Dạ cười cười, trong mắt hiện ra ánh sáng như đã đoán trước được chuyện này, nàng nói: “Cho nên, đây là việc thứ hai mà ta bảo Lộ Nhi làm!” Nàng vừa nói xong, Doanh Tần lập tức nhìn nàng. Hắn ngẩn ra nhìn vẻ mặt đã nắm chắc thắng lợi của nàng, hiểu được nàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào! Hắn cười khẽ rồi than thở: “Ai nói Thái tử Thiên Diệu chỉ thích ăn chơi trác táng, quần áo lụa là, không biết xử lý chính vụ, ngu xuẩn ngốc nghếch... Ta thấy người truyền những lời đồn đãi này mới thật sự là kẻ ngu xuẩn ngốc nghếch!”
Nếu lúc này6hắn không ở Thiên Diệu mà ở... Không chừng khi nghe những tin tức này hắn cũng sẽ bị lừa gạt, sau đó xem nhẹ Lạc Tử Dạ, có khi một ngày nào đó còn có thể chịu thiệt thòi!
Hắn đang khen ngợi nàng, thế nên Lạc Tử Dạ nhận lời khen mà không hề thấy xấu hổ. Nàng gật gật đầu, nói: “Ta cũng biết bản thân vô cùng thông minh, được rồi, đừng nhiều lời nữa, nếu gia không xử lý chuyện này nhanh chóng, đợi Cẩm vệ quân phát hiện gia không ở trong thiên lao thì gia còn phải gánh thêm tội vượt ngục nữa!”
Nghe nàng nói như vậy, Doanh Tần gật đầu: “Cho nên hiện tại ngươi muốn xâm nhập vào phủ của3hai vị đại nhân rồi bắt cóc họ?” “Không! Đến phủ Thái tử trước!” Lạc Tử Dạ nói xong liền muốn chạy về phủ Thái tử, nhưng chưa đi được mấy bước thì bị Doanh Tần kéo lại.
Mày kiếm của hắn nhăn lại, giọng nói cũng thấp hơn, điều này chứng tỏ rằng hắn không đồng ý với nàng: “Ngươi thật sự muốn đi?” Đương nhiên hắn biết Lạc Tử Dạ muốn đi xem cái gì, những thứ đó thà không xem thì thôi, xem rồi chỉ làm cho người ta không thoải mái!
Tất nhiên nàng biết nỗi băn khoăn của hắn. Nàng cười cười, nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình, mở miệng nói: “Buông ra đi, tuy sự thật có lúc rất tàn5khốc, thế nhưng không thể vì nó quá tàn khốc mà chúng ta có thể trốn tránh được. Chúng ta phải học cách đối mặt với chúng. Thật ra sự thật không hề đáng sợ, chỉ tùy vào cách chúng ta nhìn nhận nó như thế nào mà thôi!”