Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 211: Gọi một tiếng phu quân cho ta nghe xem (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5ột tên khác phụ họa: “Đúng vậy. Chưa kể, Long tướng quân là người đang được trọng dụng trên triều đình. Tuy tướng quân không có gia thể hiển hách nhưng bây giờ cũng không có ai dám đụng tới ngài ấy. Lại càng chưa nói tới thực lực của Nhiếp chính vương điện hạ. Chúng ta gia nhập vào trận doanh của bọn họ, sau này bọn họ một bước lên trời thì chúng ta cũng có thể diện hơn!”

Sau đó lại có người nói: “Đúng vậy, cho dù không đầu quân cho Long tướng quân, Nhiếp chính vương hay Tam hoàng tử thì cũng còn những vị hoàng tử khác có thể lực lớn hơn Thái tử. Bọn họ có năng lực hơn, được nhiều người ủng hộ hơn, chúng ta cũng có thể đi theo bọn họ!” Lạc Tử Dạ đứng ở trên2nóc nhà quan sát một lúc lâu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Sau khi nghe lý luận của những kẻ này, trong mắt người thanh niên nọ đã xuất hiện vẻ phẫn nộ.

Ngay lúc này một người đàn ông có gương mặt cương nghị, lạnh lùng bước lên, mở miệng nói: “Thượng Quan Ngự, cho bọn họ đi đi!” “Sơ Cuồng?” Thanh niên tên Thượng Quan Ngự quay đầu nhìn bạn tốt của mình, vẻ mặt rõ ràng không ủng hộ lời nói của hắn ta. Tiêu Sơ Cuồng cười lạnh: “Cho bọn họ đi đi, giữ bọn họ ở lại cũng chẳng có ích lợi gì. Hôm nay bọn họ có thể bỏ đi vì chuyện này thì ngày mai cũng có thể rời đi vì chuyện khác. Cho dù hôm nay người có giữ bọn họ ở lại thì cũng không thay đổi8được gì!” Thượng Quan Ngự không phản bác được lời hắn ta vừa nói, cuối cùng tránh qua một bên để cho những này rời đi. Không còn ai chặn đường, đám người kia rốt cuộc cũng vui vẻ ra đi, thực hiện cái gọi là “bỏ tối theo sáng”. Chỉ sau đợt này, quân số của Thần Cơ doanh lập tức giảm đi năm sáu ngàn người! Ban đầu chỉ có hai ba ngàn người muốn đi, nhưng do hiệu ứng đám đông nên rất nhiều người khác cũng dọn hành lý đi theo!

Bảy tám ngàn người còn lại, nhìn những kẻ bỏ đi mà tinh thần không khỏi cũng có phần suy sụp.

Thượng Quan Ngự nhìn những người ở lại, dứt khoát nói: “Không cần để ý đến bọn họ! Ta tin Thái tử sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên ta sẽ6không đi! Người như chúng ta cũng không thể nào hiểu được chuyện của hoàng thất. Biết đâu, nếu Nhị hoàng tử không chết thì chắc chắn là Thái tử phải chết! Sự thật như thế nào, ta không quan tâm. Người bên ngoài thêm mắm dặm muối ra sao, ta cũng không quan tâm. Thậm chí ngay cả việc Đại hoàng tử bị Thái tử thủ tiêu sau khi bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi hoàng cung đó, ta cũng không tin. Tóm lại ta tin rằng Thái tử không phải là người xấu!”

Hắn vừa nói xong liền có người hưởng ứng: “Chúng ta cũng tin tưởng Thái tử!”

Tiêu Sơ Cuồng không bày tỏ ý kiến về việc này. Hắn ta đạp nát tảng đá bên cạnh, cười rất cuồng ngạo: “Chuyện trong thiên hạ này, đâu có ai nói rõ được là đúng là3sai? Ông đây không quan tâm những chuyện khác, ông đây chỉ biết một chữ nghĩa mà thôi! Đã thề nguyện trung thành với thái tử rồi thì ông đây tuyệt đối sẽ không đi! Lần sau thái tử muốn giết người ông đây cũng sẽ cầm đạo giúp ngài ấy!”
— QUẢNG CÁO —