*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về phần Hiến Thương Dật Phong, cặp mắt ấm áp dịu dàng của hắn nhìn những người đang đứng trước cổng, chậm rãi nở nụ cười: “Tử Uyên à, nếu như hôm nay ta mở miệng thì Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương sẽ vì Võ Lưu Nguyệt ngu xuẩn kia mà vạn kiếp bất phục. Ngươi nói xem, ta có nên nói ra không?”
Mạc Tử Uyên nhíu mày, bước lên nhìn thoáng qua bên ngoài. Ngay lập tức, hắn đã hiểu ý của Hiến Thương Dật Phong, đành lên tiếng: “Chủ nhận định đi xuống dưới kia nói rằng để tránh hiểm nghi, người sẽ cho phép bọn họ lục soát sao? Nếu người làm vậy, bọn người Tiêu Sơ Cuồng sẽ không bị định tội vì đã tự tiện xông vào dịch quán, nói không2chừng bọn họ còn thật sự muốn lục soát một phen. Mà chúng ta tỏ ra đường hoàng, chấp nhận bị lục soát, Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh không có lý do gì để khẳng khăng từ chối lệnh lục soát, nếu không thì chẳng khác nào bọn họ thừa nhận là bản thân có vấn đề. Còn nếu bọn họ chấp nhận cho lục soát... Võ Lưu Nguyệt sai người giữ lại vài thanh kiếm, chắc chắn là mấy thanh kiếm này không thể tự dưng biến mất được, dù có hủy kiếm thì cũng cần có thời gian. Cuối cùng, hai người bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng cũng thoát được tội. Như vậy đương nhiên là tội danh trên đầu Lạc Tử Dạ sẽ được xóa sạch, thể nhưng...” Thế8nhưng, bọn họ mà nói ra những lời này sẽ đồng thời đắc tội với cả hai nước Long Chiêu và Phương Minh Long Chiêu có quân đội hùng mạnh, Phường Minh là quốc gia đứng đầu trong việc chế tạo vũ khí, hơn phân nửa số danh kiểm truyền đời trong thiên hạ đều có xuất xứ từ Phượng Minh, ngay cả quân nhu cũng gần như là mua từ Phượng Minh. Hiến Thương nhỏ bé đã ngủ đông nhiều năm, nếu bọn họ đắc tội một trong hai nước thì còn có khả năng tranh đấu một phen, nhưng nếu mà đắc tội cả hai quốc gia lớn mạnh này thì chẳng khác nào đẩy Hiến Thương bọn họ vào tình thế bất lợi!
Mặc Tử Uyên nghĩ vậy, mở miệng nói: “Thưa chủ nhân, chuyện này6không liên quan tới chúng ta, Lạc Tử Dạ và chúng ta cũng không có quan hệ hợp tác. Hơn nữa, y đã từ chối lời đề nghị liên minh của ngài hết lần này đến lần khác. Nhất là trong chuyện này, nếu ngài thật sự làm như vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội cả hai nước lớn, sợ là sẽ ảnh hưởng tới nền tảng quốc gia. Ngài phải lấy đại cục làm trọng!” Những lời này của Mặc Tử Uyên, đặc biệt là câu “ảnh hưởng tới nền tảng quốc gia, lấy đại cục làm trọng” đã lập tức thu hút sự chú ý của Hiến Thương Dật Phong. “Ngươi nói đúng!” Hắn có thể lập tức ra ngoài, cho phép những người kia đến lục soát. Thế nhưng làm như vậy chẳng khác3nào công khai đứng về phía đối lập với Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh. Đây không phải là phong cách làm việc trước giờ của Hiến Thương hắn. Nhất là, hắn không thể vì một tên Lạc Tử Dạ mà khiến cho con dân của mình, quốc gia của mình phải đối mặt với nguy cơ chiến tranh.
Hiến Thương Dật Phong thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Đóng cửa sổ lại!” Chuyện của Lạc Tử Dạ lần này, hắn không giúp nổi. Có nghĩa là hắn không thể tặng cho Lạc Tử Dạ một ân tình, phải bỏ qua cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội cuối cùng được kết đồng minh với Lạc Tử Dạ.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, đôi mắt ấm áp dịu dàng kia đột nhiên híp lại, đồng thời5hiện lên vẻ thích thú. Giọng nói ấm áp vang lên: “Nhưng phải nói là bản vương rất tò mò, không biết là Phượng Vô Trù và Lạc Tiểu Thất sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?” Mặc Tử Uyên gật đầu, không nói gì.
Hiên Hiên Thương Dật Phong suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Đi nhắc nhở Lạc Tử Dạ một chút đi.” Hắn không thể nhúng tay vào vụ này, vậy thì để cho Lạc Tử Dạ tự đi tìm hiểu vậy! Hắn không muốn một người có thể xem và hiểu ý nghĩa của hoa lăng tiếu lại lìa đời sớm như thế.