Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 240: Tiểu thối thối cũng lớn tuổi rồi (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5ắn khẽ lẩm bẩm: “Không biết rốt cuộc Lạc Tử Dạ kia có gì tốt chứ!” Sau đó, không hiểu sao mà tâm trạng của hắn cũng đột nhiên tệ đi, chạy theo Vương nhà mình.

Những lời này lại vừa đúng ý của Thanh Thành. Thanh Thành gật đầu, nhìn bóng lưng của công tử nhà mình, nói: “Đúng vậy, ta cũng không biết hắn có gì tốt. Nhưng mà... Nhưng mà ngoài danh tiếng thối nát ra thì cũng không thể nói được hắn không tốt ở chỗ nào!”

Bảo là y háo sắc sao? Mê sắc đẹp thì đúng, nhưng hành động đều rất quân tử. Ngay cả khi công tử ở phủ Thái tử, y cũng chưa từng ép công tử làm gì.

Y sợ chết? Nếu y không sợ chết thì sẽ không để công tử giúp y. Thế nhưng, y thà chết cũng không2để đám người Tiêu Sơ Cuồng bỏ mạng vì mình. Y bạc tình bạc nghĩa? Y đã cự tuyệt Vân Tiêu Náo, nhưng lúc biết đối phương đang cầu xin cho mình thì lại mạo hiểm, không màng đến việc bản thân mình sẽ bị bại lộ hành tung và thực lực, chỉ để nói cho đối phương biết mình đang ở đây.

Y ác độc? Võ Lưu Nguyệt và Võ Hạng Dương gài bẫy y, y lập tức báo thù. Nhưng lần nào cũng không lấy mạng Võ Lưu Nguyệt. Những ví dụ như thế có thể liệt kê ra nhiều không kể xiết. Lạc Tử Dạ đúng là một kẻ mâu thuẫn, giống y như một tên du côn vậy, không thể nói rõ nàng tốt ở đâu, nhưng nếu kể rõ ra thì nàng hoàn toàn không phải là người xấu. Nghe hắn nói xong,8Diêm Liệt hơi sửng sốt rồi gật đầu: “Ngươi nói đúng! Lạc Tử Dạ đúng là một người kỳ quái.”

***

Trong lúc bọn họ phân tích, Lạc Tử Dạ đã tới thiên lao. Thì ra người trong thiên lao đã chuẩn bị thả Lạc Tử Dạ ra ngoài, nhưng khi đến phòng gian của nàng thì lại không thấy ai cả, cũng không biết Thái tử vượt ngục hay là được người cứu đi. Cai ngục trố mắt nhìn nhau một lúc rồi quyết định sai người thông báo tin này tới phủ Nhiếp chính vương.

Bọn họ sẽ chờ phản ứng từ phủ Nhiếp chính vương. Nếu Thái tử bị Nhiếp chính vương điện hạ cứu đi thì bọn họ cũng không cần bận tâm nữa, nhưng nếu không phải thì bọn họ phải nhanh đi các tội với cấp trên! Mà lúc này, Lạc Tử Dạ cũng6không quay thẳng về phòng giam mà lại chạy tới trên chỗ nóc nhà kia, mở đảng viên ngói mà Doanh Tần đã cạy ra lần trước, định trực tiếp nhảy xuống. Phượng Vô Trù vươn tay ra nắm tay nàng, hàng lông mày chau lại, hiển nhiên không đồng ý để nàng trở lại thiên lao! Doanh Tần cũng lập tức nắm lấy cổ tay còn lại của nàng.

Ngay khi một trận chiến khác sắp sửa nổ ra thì ở cách đó không xa, một đám ngự lâm quân bỗng nhiên xuất hiện, mỗi người đều cầm một bó đuốc.

Phương hướng mà họ đi tới chính là thiên lao.

Tới của thiên lao, bọn họ nói lớn: “Vụ án của Nhị hoàng tử đã có manh mối mới. Lúc này, Đại Lý Tự khanh và Đại Lý Tự thiếu khanh đều đang ở trong Ngự thư phòng3của Hoàng thượng, chứng minh chứng cứ tố cáo Thái tử là giả. Hiện tại Hoàng thượng ra lệnh cho bọn ta mời Thái tử vào cung tiếp nhận thẩm vấn, mời đại nhân cũng nghênh Thái tử rời thiên lao!”

Dù sao chuyện này còn chưa có kết luận, Lạc Tử Dạ cũng còn chưa bị định tội. Vì vậy, thái độ của những người này đối với Lạc Tử Dạ vẫn còn rất cung kính. Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ ngước lên thì thấy lại có một đám người cầm đuốc đi về phía dịch quán. Nhìn dáng vẻ này có vẻ là đi mời Minh Dận Thanh, có khi Võ Hạng Dương cũng sẽ bị gọi tới cũng không biết chừng.