*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lạc Túc Phong nghe xong cũng hơi sững sờ, vội hỏi: “Đã phái người dập lửa chưa? Bây giờ tình hình thế nào rồi?” Nghe ông hỏi, tên thái giám kia vội vàng đáp lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thất hoàng tử điện hạ không sao, đã được cứu ra rồi. Chỉ có điều, vết thương trên chân Thất hoàng tử vẫn chưa lành. Bởi vì chưa có ý chỉ của Hoàng thượng, nên bây giờ ngài ấy vẫn còn đang ở gần lãnh cung, không dám đi xa. Bây giờ lửa lớn đã lan khắp lãnh cung, tình hình rất khó khống chế, Tướng quân Hoàng Sở Phong đã dẫn người cứu hỏa rồi ạ! Tuy nhiên, lửa lớn quá, ngài ấy2không có cách nào khống chế. Có lẽ sau đêm nay, lãnh cung sẽ chỉ còn lại một đống tro tàn, vì vậy Hoàng tướng quân bảo nổ tài đến thỉnh tội thay ngài ấy, chờ tới lúc dập lửa xong ngài ấy sẽ đích thân trở về tạ tội!”
Lãnh cung ở vị trí khá xa, xung quanh lại không có cây cối gì. Vì vậy, dù cho không khống chế được thế lửa, toàn bộ lãnh cung đều bị thiêu rụi thì những cung điện khác cũng không bị ảnh hưởng vì đều ở cách xa lãnh cung. Tên thái giám nói xong những lời này, Lạc Tử Dạ đang định rời đi chợt dừng lại. Cuối cùng nàng cũng yên tâm, lãnh cung8cháy cũng không hề gì, chỉ cần Lạc Tiểu Thất không sao là được! Nhưng ngược lại, ánh mắt Long Ngạo Địch lại lạnh đi một chút. Hắn lờ mờ biết được có mở đầu như thế thì tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, tên thái giám kia lại nói tiếp: “Bệ hạ, hiện giờ lãnh cung đang lửa cháy hừng hực, nô tài muốn xin ý chỉ của ngài, xem là sau này Thất điện hạ nên ở đâu ạ? Còn nữa, lãnh cung không phải tự dưng bốc cháy, mà có vài cung nhân đều nhìn thấy có lửa trời rơi xuống, xuyên qua mái nhà, đốt cháy lãnh cung!”
Lửa trời? Lạc Túc Phong hơi sững sờ. Trong lúc ông còn6đang ngớ ra, đã có người lên tiếng: “Vớ vẩn!” Lời này là Long Ngạo Địch nói. Hắn nghiêng người, đôi mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm vào tên thái giám đang quỳ ở cửa kia, sau đó cười lạnh: “Lửa trời ư? Trên đời này làm gì có lửa trời? Các ngươi a dua lừa gạt bệ hạ như vậy, đáng tội gì đây?” Hắn nói với giọng điệu cực kỳ khó chịu, thái độ cũng cực kỳ cứng rắn. Tên thái giám kia ngẩng đầu nhìn hắn, không dám đáp lời mà chỉ vội vàng nói: “Nô tài không dám, nô tài tuyệt đối không dám lừa gạt bệ hạ!”
Lạc Tử Dạ nhanh chóng nhìn sang Long Ngạo Địch, trắng trợn nói: “Long tướng quân này, ý của ngươi là những người khác hoa mắt, đang lừa gạt phụ hoàng ư? Cái dáng vẻ khẳng định này của ngươi, nói cứ như là ngươi tận mắt nhìn thấy ngọn lửa kia đã thiêu cháy lãnh cung như thế nào ấy!” Nói xong lời này, nàng lại quay đầu nhìn Lạc Túc Phong, nói tiếp: “Thưa phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng chuyện này có khả năng là thật. Người ngẫm lại mà xem, mấy ngày trước nhi thần đã có một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy Thái thượng lão quân nói Thất hoàng đế bị oan nhưng người lại không tin con, không thả đệ ấy ra ngoài. Hôm nay lại có lửa trời rơi xuống,5nhi thần cho rằng đây là Lão quân đang nổi giận đấy ạ! Xin phụ hoàng cân nhắc lại chuyện thả Thất hoàng đế ra khỏi lãnh cung!”
Nói thật là Lạc Tử Dạ không tin cái trò lửa trời này đâu! Thậm chí nàng lờ mờ cảm thấy chuyện này có khả năng lớn là do Lạc Tiểu Thất tự tạo ra. Ý nghĩ này vừa lóe lên, ánh mắt nàng sâu thẳm hơn vài phần.
Tuy nhiên, nàng đã hứa với hắn là bất kể hắn là người như thế nào, nàng cũng sẽ bảo vệ hắn. Trong tình huống ngày hôm nay, nàng cần phải tóm ngay lấy cơ hội này để khuyên giải Hoàng để thả hắn ra ngoài.