Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 32: Ngươi gả cho gia đi, sao hả?



Diêm Liệt sững sờ, trong lòng thật ra không hiểu nổi vì sao Vương lại cố chấp với Thái tử như thế này. Không giết y đã đành, thảy cũng đã đành rồi, vậy mà còn sai người giám sát, rồi tối nay nhất định phải nhìn thấy nữa. Nhất định ư? So với lúc trước, thì mức độ “coi trọng” này thực sự cũng hơi quá rồi! Trong lúc kinh ngạc, hắn cũng chợt nhớ tới một chuyện, bèn cất lời hỏi: “Vương, vừa rồi trong đại điện, Thái tử chọc giận bệ hạ, vì sao ngài lại lên tiếng nói đỡ cho y? Nhìn dáng vẻ của y như vậy, còn ra tay với ngài chứ không hề cảm kích, chắc hẳn hành động củay cũng có mục đích khác, vậy vì sao ngài...” Vấn đề này hắn đã thắc mắc rất lâu rồi. Hắn nghi ngờ hành động của Thái tử là do không muốn làm Thái tử nữa, nhưng hắn lại không tìm được lý do. Mà hắn lại biết rõ, dù thật sự là như vậy, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng phế bỏ ngôi vị Thái tử củay.

Phượng Vô Trù hếch mắt, tùy tiện xoay cây sáo ngọc đen trong tay, thản nhiên nói: “Lạc Tử Dạ muốn gây chuyện, ý đồ là muốn khiến Hoàng thượng phế bỏ y. Nhưng dường như y lại không hiểu rõ, hiện giờ y là điểm cân bằng thế lực của mấy phe, thế nên nguyện vọng này không thể nào đạt được. Kết quả mà y muốn đạt được đó, cuối cùng cũng sẽ chỉ biến thành một trận phạt trượng mà thôi...”

Câu nói này cũng đồng nghĩa với việc nghiệm chứng phán đoán trước đó của Diêm Liệt. Nhưng nghe xong, sắc mặt Diêm Liệt lại càng thêm nghi hoặc: “Điều này thuộc hạ cũng có thể đoán được một hai, có điều vấn đề này có liên quan đến vấn đề thuộc hạ hỏi sao?”

Câu hắn hỏi là vì sao Vương lại giúp Thái tử cơ mà, Vương giải thích cho hắn chuyện đó làm gì? Nghe hắn hỏi vậy, đôi mắt ma mị phiếm vấn vàng của Phượng Vô Trù như lóe sáng, ngạo mạn đáp: “Chuyện này, chẳng liên quan gì đến vấn đề ngươi hỏi Cô!” “Dạ? Vậy ngài nói mấy lời đó là vì...?” Diêm Liệt sững người, đã không liên quan thì nói làm quái gì?!

Nhưng lại thấy, Phượng Vô Trù khẽ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó quay người bước đi. Cây sáo ngọc đen tùy tiện xoay trong tay, tiếng hừ lạnh đầy ngạo mạn chậm rãi truyền tới: “Chỉ là Cô muốn đổi chủ đề thôi!” Diêm Liệt: “...” Đổi... đổi chủ đề á?

Nhìn theo bóng Phượng Vô Trù, khóe môi hắn co giật dữ dội. Cũng chỉ có trước mặt mấy người thuộc hạ thân thiết như huynh đệ này, Vương mới thi thoảng lộ ra... một mặt tính cách như vậy! Thế nhưng, đối chủ đề ư? Vậy nghĩa là không biết, không nói được thành lời, hay là không muốn nói:

*****

Trên đường về, Lạc Tử Dạ hỏi Tiểu Minh Tử về thể cục hiện giờ trong triều, cũng không còn hận Phượng Vô Trù như thế nữa. Tình hình hiện nay chính là Hoàng đế và Phượng Vô Trù tranh quyền, mà Long Ngạo Địch đứng về phía Hoàng đế. Còn về bản thân mình, có thể coi như là một điểm cân bằng trong thế cục này đi.

Nếu một ngày nào đó nàng bị phế, Hoàng đế lập người kế vị khác, chưa chắc đã tự do như vậy. Chưa biết chừng, người được lựa chọn để kế vị sẽ phải chịu sự khống chế của Phượng Vô Trù, đương nhiên sẽ bất lợi cho Hoàng đế. Mà mình hiện giờ, tuy chỉ là cái bao cỏ vô dụng, nhưng ít ra bao cỏ cũng không có hại cho Hoàng đế. Vì thế, dù hôm nay nàng có làm quá quắt hơn nữa, hắn cũng sẽ không bị phế truất! Nhưng rất có khả năng sẽ bị phạt đánh một trận, nên lần này coi như Phượng Vô Trù đã giúp nàng một phen!

Đương nhiên, với mối quan hệ hiện giờ của hai người, chắc chắn nàng sẽ không cho rằng Phượng Vô Trù có ý giúp nàng. Tám phần là vì hắn muốn phá hỏng kế hoạch của nàng, phá hoại tâm trạng của nàng, cuối cùng lại vô tình thành giúp nàng mà thôi! Trong lúc suy tư, xe ngựa đang chở hai người đi về phía trước bỗng đột ngột dừng lại! Mí mắt Lạc Tử Dạ khẽ nháy, chẳng lẽ lại có người đến muốn giết nàng vì cái Thiên Tử Lệnh đó sao? Nhưng nàng đâu có cảm nhận được sát khí?!

Người bên ngoài xe ngựa cất lời chào hỏi xong liền nói: “Thái Tử điện hạ, Hộ quốc Tướng quân muốn gặp ngài!” Trai đẹp muốn gặp nàng ư?! Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng một cái, đè nén nội tâm đang kích động dâng trào xuống, rồi mới lên tiếng đáp: “Hôm nay chân của bản Thái tử bị Nhiếp chính vương đánh bị thương, nếu Tướng quân có chuyện gì, không ngại vào xe ngựa này nói đi!”

Đối mày kiếm của Long Ngạo Địch khẽ nhíu lại, nhìn xe ngựa của Lạc Tử Dạ. Về lý mà nói, đàn ông tùy tiện vào xe ngựa của cô nương nhà người ta thì đương nhiên không thỏa đáng. Nhưng đàn ông vào xe ngựa của đàn ông, thì chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng nghĩ đến chuyện mình lên xe ngựa của Lạc Tử Dạ, rồi lại nhớ lại chuyện lần trước y theo đuổi mình, cái dáng vẻ gọi mình là “Tướng quân tiểu ca” đó, không hiểu sao hắn còn cảm thấy mất tự nhiên hơn cả bước lên xe ngựa của cô nương thể không biết?

Long Ngạo Địch đứng bên ngoài xe ngựa không động đậy, không đi, cũng không bước vào. Lạc Tử Dạ phe phẩy quạt, cũng từ từ tỉnh táo lại từ cảm giác kích động vì mê trai của mình. Chắc chắn hắn có chuyện mới tới tìm nàng, mà nếu nàng đoán không nhầm, thì sợ rằng chuyện này ắt hẳn có liên quan đến Thiên Tử Lệnh! Nếu thực sự là như vậy, thì dù Long Ngạo Địch có không muốn lên xe ngựa, nhất định cũng sẽ lên!

Ngay khi nàng còn đang suy nghĩ, rèm xe bị một bàn tay to vén lên. Hôm nay Long Ngạo Địch mặc một bộ áo gấm sẫm màu, tuy rằng bớt đi nhiều khí thế sát phạt so với mặc những trang, nhưng trên người lại có vẻ hoang dã của một hán tử, dù muốn che cũng không che đi nổi! Sau khi bước vào, hắn hành lễ với Lạc Tử Dạ, có điều sắc mặt thì hơi mất tự nhiên, như sợ Lạc Tử Dạ sàm sỡ hắn vậy. Lạc Tử Dạ gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống! Sau đó, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Lạc Tử Dạ, Lạc Tử Dạ chỉ vào tách trà trên chiếc bàn ở giữa xe ngựa: “Mời tướng quân!” Dáng vẻ nghiêm túc này của nàng lại khiến Long Ngạo Địch có phần kinh ngạc! Nhưng dù sao hắn cũng không phải người bình thường, do vậy nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh giọng nói: “Mạt tướng không phải hạng người thích quanh co vòng vèo, nếu đã đến tìm Thái tử, có vài lời, mạt tướng sẽ nói thẳng luôn! Mạt tướng nghe nói, Thiên Tử Lệnh hiện đang nằm trong tay Thái tử?”

Lạc Tử Dạ nhướng mày, quả nhiên là vì Thiên Tử Lệnh! Nếu nàng nói không có, chắc chắn hắn sẽ không tin. Nhưng nếu nói có, thì đó cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Nàng bèn chọn cách không đáp, chỉ phe phẩy chiếc quạt trong tay hếch mắt lên nhìn hắn, còn nháy mắt một cái cực kỳ không nghiêm túc, sau đó mới cười lả lơi nói: “Tướng quân không phải là người thích quanh co vòng vèo, bản Thái tử cũng không phải. Nếu tướng quân đã hoài nghi trong tay bản Thái tử có Thiên Tử Lệnh, vậy liệu có thể thứ cho bản Thái tử hỏi câu này không. Chuyện sáng sớm nay bản Thái tử gặp phải thích khách, có phải là tác phẩm của tướng quân không?”

Vừa nói, ánh mắt của nàng vừa ghim chặt vào mắt Long Ngạo Địch, không cho phép hắn nói ra lời nói dối nào. Long Ngạo Địch cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy. Hắn sững sờ một lúc như đang do dự, lại cảm thấy ánh mắt vốn lả lơi của Lạc Tử Dạ lúc này cũng có vẻ rất sắc bén, khiến cho lúc hắn đối diện với nó, ngay cả lời nói dối hắn cũng không nói ra thành lời được. Vì hiện giờ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó đang muốn nói với hắn rằng, chỉ cần hắn nói dối, hắn sẽ lập tức bị nhìn thấu!

Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn như hiểu rõ được điều gì đó, đến cuối cùng mới lạnh lùng nói: “Mạt tướng không phủ nhận chuyện sáng nay có phải người tới cướp Thiên Tử Lệnh trong tay Thái tử, nhưng người vẫn chưa kịp ra tay thì đã thấy Thái tử bị một đám người khác đuổi chạy rồi. Vì vậy, sáng nay Thái tử gặp thích khách cũng không thể coi là tác phẩm của mạt tướng được!”

Từ ánh mắt của hắn, nàng có thể biết được hắn không nói dối. Lạc Tử Dạ gật đầu, ra vẻ tin hắn, sau đó bình tĩnh nói: “Cho dù ngươi có tin hay không, thì Thiên tử Lệnh thật cũng thật sự không ở trong tay bản Thái tử! Thế nên... lần này Tướng quân tới đây, e là uổng công rồi!”

Long Ngạo Địch nghe vậy, đôi mày kiếm nhíu chặt, nhìn nàng chằm chằm. Dáng vẻ nhíu mày này của hắn khiến Lạc Tử Dạ trước giờ vẫn luôn cuồng nhiệt với trai đẹp lập tức cảm thấy “thương xót”. Đuôi lông mày của nàng nhếch lên, nói với vẻ không nghiêm túc: “Thế này đi, nếu người thực sự muốn có tẩm Thiên Tử Lệnh đó, thì dù bản Thái tử có phải liều mạng cũng sẽ lấy về cho ngươi. Nhưng điều kiện là người gả cho gia, gia công, người thụ, thế nào?”