*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đã khống chế nàng ta rồi, nhưng mà đối phương nói chúng ta không thể động tới nàng ta, nếu không chúng ta nhất định sẽ phải hối hận!” Lúc Diễm Liệt nói lời này, vẻ mặt trở nên nặng nề và kỳ lạ
Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn mà, nhưng nàng ta dựa vào cái gì mà uy hiếp như thế? Lẽ nào nàng ta đã động tay động chân trên người Lạc Tử Dạ rồi ư?
Diễm Liệt vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của Phương Vô Trù lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cả người toát ra hơi thở tàn bạo
Hắn trầm giọng lên tiếng, giọng nói ma quỷ như lời nguyền đoạt mạng từ viễn cổ vọng về: “Vậy ngươi cũng nói cho nàng ta biết rằng, nếu như Lạc Tử Dạ xảy ra bất cứ chuyện gì không may, thì Cổ nhất định sẽ2khiến cho nàng ta phải hối hận!”
“Vâng!” Diêm Liệt lập tức gật đầu
Tiếp đó hắn hỏi: “Vương, thế nhưng bây giờ khắp nơi trong hoàng thành đều không tìm thấy Lạc Tử Dạ
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đối phương đã trình quốc thư, hẳn là Hoàng thượng sẽ phải hỏi ý kiến ngài, trong vòng ba ngày phải đưa ra câu trả lời
Ngài định...”
Đồng ý hay không đây?
Nếu đồng ý thì không thể đổi ý, vì thời đại này rất coi trọng đạo đức, lễ nghi và uy tín
Một khi xác định hôn ước giữa hai nước, cho dù là thực lực của Vương có thể hù dọa mọi người kinh sợ, không dám nói nhiều, nhưng danh dự của Vương vẫn sẽ rớt xuống ngàn trượng! Trái lại, nếu không đồng ý, Võ Tu Hoàng đã nuông chiều con gái thành nghiện, gần như đáp ứng mọi yêu cầu9của Võ Tu Nguyệt, vậy thì thật sự là không biết ông ta sẽ làm gì Lạc Tử Dạ nữa
Phượng Vô Trù nhướng mày, trong lúc trầm tư suy nghĩ, hắn chợt nhìn thấy một ngọn núi cao
Đôi mắt ma quỷ của hắn dán chặt vào ngọn núi đó, sau đó mới kịp phản ứng
Đôi môi mỏng chầm chậm nhếch lên, hắn nhìn chằm chằm về phía ngọn núi kia, bến đó là một dãy núi, bao gồm hơn mười ngọn núi cao chót vót
Đã tìm khắp hoàng thành mà không thấy người, vậy thì bây giờ Lạc Tử Dạ đang ở đâu? Hắn nghĩ một chút là biết ngay
Ánh mắt Diệm Liệt cũng lập tức nhìn sang
Chỉ sau một lát, hắn đã hiểu ra, sau đó nói: “Vương, lẽ nào.”
“Lục soát núi!”
“Vâng!”
Lúc này, trên đỉnh núi, Lạc Tử Dạ cảm thấy huyệt Thái Dương càng lúc càng đau đớn hơn
Nàng6nhíu mày nhìn Võ Tu Hoàng, trong đầu bất chợt nhớ tới lúc Võ Tu Hoàng lấy bao tải trùm lên nàng, hình như có cái gì đó chui vào lỗ mũi nàng thì phải
Lúc đó nàng cảm thấy mùi hơi ngứa, sau đó hắt hơi một cái, nhưng chỉ nghĩ là bụi thôi
Nhưng nhìn tình hình lúc này, e là không chỉ đơn giản như thế đâu!
Võ Tu Hoàng thấy nàng đột nhiên khó chịu như vậy thì cũng đờ người ra một lúc
Sau đó, ông ta lập tức đứng dậy định bắt mạch cho nàng, thế nhưng Lạc Tử Dạ lại vội vàng rụt tay lại! Hiện tại đầu nàng đau như sắp nứt toác ra, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn lãm
Nếu Võ Tu Hoàng thật sự biết y thuật, sau khi bắt mạch, ông ta sẽ phát hiện nàng là nữ, vậy thì rắc rối to!
Thấy0nàng rụt tay lại như thế, Võ Tu Hoàng nhíu mày một hồi, biết là phản ứng này chứng tỏ ý không tin mình! Nhưng ông cũng chỉ cho là y tưởng mình muốn hại y nên không dám cho mình bắt mạch
Ông phất tay áo, cũng không kiên trì nữa!
Nhưng ông lại lạnh lùng nói: “Bắt cóc ngươi để ép Phượng Vô Trù đồng ý kết hôn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Trẫm rồi! Vì vậy Trẫm không thể nào lén lút giở trò gì với người nữa
Tại sao người lại khó chịu đến vậy, Trẫm thật sự không hiểu!”
Đây là sự thật
Nếu không phải do Võ Lưu Nguyệt quỳ xuống cầu xin ông, thì thật sự là ống khinh thường làm cái việc này, lại càng không giở trò với Lạc Tử Dạ!
Lạc Tử Dạ tin những lời ông ta vừa nói
Nàng cảm thấy ở một7khía cạnh nào đó, cá tính của nàng và Võ Tu Hoàng rất giống nhau, hẳn là ông ta sẽ không làm loại chuyện này
Tuy nhiên, lại có một vấn đề bày ra trước mắt
Nàng nhìn Võ Tu Hoàng: “Không phải ông làm sao? Lúc trước gia còn khỏe mạnh, tại sao từ lúc ông trùm bao tải lên người gia, gia lại không thoải mái? Lúc ấy thấy ngứa mũi, gia đã cảm thấy bất thường rồi!