*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh sáng vàng trắng đan xen, cuồng phong cuồn cuộn, điên cuồng tàn phá trên đường lớn
Chỉ trong chốc lát, Lạc Tiểu Thất liền nhận ra đây là võ công gì! Hắn lập tức biển sắc: “Doanh Tần, người điên rồi sao?”
Lúc này Doanh Tần nóng lòng muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho nên phải vượt qua bọn họ bằng bất cứ giá nào, “Ngự Long Thương?” Long Ngạo Địch lên tiếng, sau đó khẽ mỉm cười, trong cặp mắt màu đỏ máu lộ ra vẻ nghiền ngẫm
Hắn nói: “Ta cũng khá là muốn lĩnh giáo thần công thời thượng cổ trong truyền thuyết đấy!” Hắn nói xong, cặp mắt màu đỏ máu kia đột nhiên bắt đầu có sự biến đổi
Màu mắt càng lúc càng đậm hơn
Tất cả ánh sáng của vầng trăng lưỡi liềm và muôn vàn vì sao trên bầu trời đều ngưng2tụ lại lại thành một vòng sáng chói lọi phía sau lưng Long Ngạo Địch
“Huyết Nguyệt Phệ...”
Chuyện này không chỉ khiến cho Lạc Tiểu Thất biến sắc, mà Doanh Tần cũng thế
Huyết Nguyệt Phệ cực kỳ lợi hại, nhưng chưa chắc có thể đối phó với Ngự Long Thương
Dẫu sao thì trong những bản ghi chép về võ công thời thượng cổ chưa từng ghi lại bất kỳ một cuộc giao đấu nào giữa hai môn võ công này.
Có điều, chỉ có người của vương thất họ Mặc mới có thể tiếp xúc với bí tịch Huyết Nguyệt Phệ
Rốt cuộc Long Ngạo Địch là ai?
Xem tình hình này thì dưới núi chắc chắn sẽ xảy ra một trận ác chiến
Mà lúc này, tình hình trên núi không khá hơn là bao
Đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù nhìn chằm chằm vào Võ Tu Hoàng, dường9như chỉ giết ông ta thôi vẫn chưa đã hận, mà phải băm thây mới được! Võ Tu Hoàng cũng cảm thấy thật cạn lời
Nhưng cứ nhìn sắc mặt Phượng Vô Trù lúc này đi, bởi vì Lạc Tử Dạ ngất xỉu nên hắn cực kỳ tức giận, nếu để cho hắn biết cổ độc do Võ Lưu Nguyệt giở trò thì có lẽ con bé sẽ không thể sống mà nhìn thấy mặt trời ngày mai
Cho dù đứa con gái này không nên thân, nhưng dù gì vẫn là con gái của mình
Nếu con bé bị người ta giết, thì mình chẳng còn mặt mũi nào mà đối mặt với Thủy Y dưới suối vàng nữa.
Vì thế, cứ để ông ta gánh nỗi oan này đi!
Võ Tu Hoàng nhướng mày nhìn Phượng Vô Trù, mỉm cười lên tiếng: “Không phải, ông đây không tổn thương6tên nhóc này, chỉ đút cho y một con sâu nhỏ thôi
Ngươi kích động cái gì, chẳng phải là tên nhóc này còn chưa chết sao?”
Ông vừa dứt lời, Phượng Vô Trù lập tức nổi giận.
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ đang hôn mê, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng loáng thoáng nghe thấy giọng của Phượng Vô Trù
Không biết có phải gần đây nàng hay làm nũng với hắn, rồi tạo thành thói quen luôn rồi hay không
Bởi vì trúng cổ độc nên từng tấc kinh mạch trên người nàng đều đau kinh khủng, mặc dù Võ Tu Hoàng đã giúp nàng áp chế, nhưng nàng vẫn cảm thấy đau đớn thấu tim! Nàng đau đến nỗi mơ mơ màng màng, thều thào nói được vài chữ: “Tiểu, Tiểu Thối Thổi...” Lạc Tử Dạ muốn nói là nàng đau lắm, nhưng cảm0giác đau đớn càng lúc càng thêm mãnh liệt, vì vậy mà nàng chưa kịp nói cái gì thì đã hoàn toàn mất đi ý thức
Phượng Vô Trù thấy vậy, ánh mắt nhìn Võ Tu Hoàng chẳng khác gì ánh mắt nhìn một người chết
Sáo ngọc đen trong tay vung ra, giọng nói ma quỷ như muốn phá hủy trời đất vang vọng khắp sơn cốc: “Võ Tu Hoàng, hôm nay cô sẽ chôn ngươi tại đây!” Hắn không nỡ làm tổn thương nàng dù chỉ một chút, hắn cẩn thận nâng niu nàng, nhẹ giọng dụ dỗ nàng
Hắn kiềm chế tính tình của mình, không dám đối xử thô bạo với nàng
Vậy mà Võ Tu Hoàng lại dám...
Người mà hẳn nâng niu trong lòng bàn tay hả có thể để cho Võ Tu Hoàng làm tổn thương?
Đương nhiên là Võ Tu Hoàng biết bây giờ7Phượng Vô Trù đang nổi giận lôi đình, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ oan uổng
Nếu không phải vì lo lắng một ngày nào đó, Võ Lưu Nguyệt sẽ bị tên ma quỷ điên cuồng này giết chết, thì ống rất muốn phủi mông bỏ đi, nói thẳng ra là ông đây chẳng biết gì hết! Thế nhưng ông không thể làm vậy
Thấy Phượng Vô Trù chuẩn bị ra chiêu, Võ Tu Hoàng mở miệng cảnh cáo: “Phượng Vô Trù, ngươi đừng có quên khí độc dưới chân núi
Ngươi không có thuốc giải mà cứ xông lên như thế, hiện tại người cảm thấy mình có thể là đổi thủ của ta ư? Trong vòng hai canh giờ, ngươi không thể sử dụng nội lực, nếu không sẽ bị phản phệ, ngươi...”