*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì nàng bỗng nhiên ngước mắt, mở miệng nói: “Tiểu Thổi Thối, mùi này ta thấy quen lắm! Trong lúc hôn mê, ta không nhào vào lòng người làm gì gì đó đúng không?” Sau khi hỏi câu này, trong đầu nàng chợt hiện ra một chút ký ức kỳ lạ.
Hình như nàng cứ luôn gọi hắn là Tiểu Thổi Thổi, rồi cọ qua cọ lại trong ngực hắn
Híc..
Nàng thật sự đã từng làm như vậy hay chỉ là nằm mơ? Hoặc đấy chẳng qua là ý thức mộng ảo trong lúc hôn mê?
Hẳn không trả lời câu hỏi của nàng.
Trong đôi mắt thần bí kia dường như có ý cười, trong nụ cười đó còn mơ hồ có cả vẻ trêu tức
Ánh mắt này chính là biểu hiện có vấn đề: Nàng nhắm mắt, kiên trì lặp lại câu hỏi của mình: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm2cái gì? Ta có nhào vào lòng người làm gì đó hay không, câu hỏi này chắc là không khó đúng không?”
“Ừ! Không khó!” Hắn lên tiếng.
Giọng nói của hắn vẫn ngạo mạn như trước, trong đôi mắt là vẻ khinh thường theo thói quen, nhưng sự khinh thường này không phải dành cho nàng, đó chỉ là mùi vị và khí chất riêng thuộc về hắn
Trên khuôn mặt hiện ra ý xấu xa giống như là cố ý trêu đùa nàng: “Không khó, nhưng cô không muốn nói cho ngươi biết! Muốn biết thì tự nhở lại đi!”
Cô nàng đáng ghét này
Trong quá trình hôn mê, nàng hành hạ hắn nửa ngày thì thôi đi
Lúc thì kiêu ngạo như mèo, lúc thì dính lấy hắn như chó
Tim của hắn đã trở nên mềm nhũn, bị nàng chiếm lấy rồi
Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, nàng đã quên hết9sạch mọi thứ!
Dáng vẻ qua cầu rút ván.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ run run, nàng chưa từng hy vọng Phượng Vô Trù dễ nói chuyện, nhưng nàng phải làm thế nào mới nhớ lại được mọi chuyện trong lúc hôn mê? Nàng căn bản cũng không biết rõ, rốt cuộc là chuyện xảy ra thật hay chỉ là cảnh trong mơ!
Nhưng, nàng cũng không phải một người cố chấp với những chuyện vặt vãnh đó.
Sau một lúc nhìn chằm chằm hắn, nàng không nói một lời, nhào thẳng vào lòng hắn! Hắn sửng sốt, nàng đang vòng tay ôm eo hắn
Sau đó đuôi lông mày của nàng hơi nhếch lên, động tác rất quen thuộc, theo khả năng ghi nhớ của cơ thể, tám phần là có chuyện này
Cho nên nàng thực sự đã từng làm như thế trong lúc hôn mê...
Nàng chỉ muốn thử xem ký ức cơ6thể mình có làm chuyện này hay không
Chứ nàng không hề để ý tới cảm giác của người bị mình ôm lấy! Sau khi ôm như vậy, nàng còn cọ cọ trong ngực hắn, cũng thể, động tác này dường như cũng rất quen thuộc, giống như nàng đã từng làm rất nhiều lần, hơn nữa còn rất thông thạo! Chuyện này, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau đầu nàng..
Nàng vùi trong lòng hắn, vẫn không buông mà hỏi thẳng luôn: “Tiểu Thối Thổi này, ta đã xuống núi kiểu gì vậy?” Tuy không biết tại sao lúc này thái độ của nàng lại bỗng nhiên thay đổi, ngoan ngoãn vùi trong ngực mình nhưng hắn cũng không truy đến cùng, liên thuận thể ôm eo nhỏ của nàng, bàn tay to nâng cằm nàng lên, cúi đầu chiếm lấy bờ môi của nàng
Trong lúc gần gũi0quấn quýt, giọng nói lạnh lùng truyền vào tai nàng: “Là Cô ôm người xuống đấy! Lạc Tử Dạ, ngươi định báo đáp Cô thế nào?”
Nếu như mọi khi, hắn mà hôn nàng như vậy thì đương nhiên nàng sẽ phản kháng.
Nhưng kỳ lạ là nàng cảm thấy hành động này cũng rất quen thuộc
Cũng không phải bởi vì trước đây hắn từng hôn nàng, mà giống như trước đó không lâu cũng diễn ra chuyện như vậy...
Dường như nàng bị người nào đó cưỡng ép cạy môi ra rồi mớm thuốc
Trong lúc nàng ngơ ngác nhớ lại, nụ hôn nóng rực của hắn đã châm lửa đôi mắt thần bí, cũng làm cho hô hấp của nàng càng thêm dồn dập, dục vọng trong lòng bắt đầu rục rịch
Cơ thể nàng cũng hơi nhũn ra, gần như vô ý thức kéo vạt áo trước ngực hắn, giọng nói7nũng nịu vang lên: “Tiểu Thối Thối...”