*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Võ Lưu Nguyệt càng ngày càng không khống chế nổi, vốn là nàng ta sắp hết sức chống đỡ rồi mà Võ Hạng Dương còn đột nhiên rút tay về nữa, dù nàng ta cảm thấy khó chịu hơn nhưng vẫn phải nỗ lực tiếp tục cầm cự!
Võ Hạng Dương vừa quay đầu lại liền thấy Diễm Liệt mặc quần áo màu đen đi vào
Diêm Liệt đứng trước cửa, hắn lịch thiệp khom người hành lễ kiểu quý tộc rồi mới cười lễ độ: “Đại hoàng tử Long Chiều, chắc là ngài đã biết mục đích ta đến đây rồi nhỉ!” Hắn nói tới đây liền đưa mắt nhìn Võ Lưu Nguyệt
Tuy hắn nói như thế nhưng trong lòng2lại cảm thấy vô cùng không ổn
Diệm Liệt đến đây hiển nhiên là vì tiếng sáo đó, nhưng hiện tại hắn nhất định phải giả ngu, bằng không thì không khác nào tự thừa nhận rằng bản thân muốn đối phó với Lạc Tử Dạ, thậm chí là công khai khiêu khích Phượng Vô Trù! Diễm Liệt hơi nhếch môi mỏng, ánh mắt đầy lạnh lẽo, mở miệng nói: “Nói rõ ra? Ta còn cho rằng bản thân mang theo nhiều người đến đây như vậy là đã thể hiện rất rõ mục đích rồi chứ!” Võ Hạng Dương cắn răng, qua thật lâu vẫn chưa nói gì
Thế nhưng hắn lại đứng che ở trước mặt Diêm Liệt, hắn không thể để Diêm Liệt dễ dàng vượt qua mà đánh hoàng muội nhà mình được! Xét đến cùng,9cho dù bọn họ là bên đuối lý trước
Cho dù, cho dù bọn họ có một vạn lần cho dù đi nữa thì Võ Lưu Nguyệt vẫn là muội muội của hắn, là công chúa của Long Chiêu.
Nếu hắn tránh sang một bên để cho Diêm Liệt bắt Võ Lưu Nguyệt đi thì sẽ rất mất mặt, hơn nữa việc này không chỉ làm tổn hại thể diện của hắn hay Võ Lưu Nguyệt mà còn sẽ làm tổn hại đến thể diện của cả Long Chiêu! Hắn nói: “Dù là vậy nhưng bản điện hạ không thể cho phép các ngươi ra tay với hoàng muội của mình được!” Diễm Liệt nhếch đôi môi mỏng lên, vẻ mặt như cười như không, người ngoài nhìn vào chỉ thấy vẻ mặt của hắn không có ý cười mà6chỉ chứa sự lạnh lẽo thấu xương
Trong lòng Diễm Liệt biết rõ, nếu Vô Hạng Dương có ý ngăn chặn thì chính mình sẽ phải đánh với hắn ta, như vậy thì còn phải tốn thời gian dây dưa với nhau nữa.
Nhưng.
Hắn hỏi Võ Hạng Dương: “Thế Đại hoàng tử Long Chiều có nghĩ tới Thiên Diệu này là địa bàn của ai không? Đại hoàng tử nhất định muốn chống đối lại ý Vương của chúng ta sao? Ngài chấp nhận trở thành kẻ địch với phủ Nhiếp chính vương của chúng ta à?” Võ Hạng Dương nghe hắn ta hỏi, hàng lông mày càng nhăn lại
Dù cho hắn có ngang nhiên nói rằng bản thân sẽ trở thành kẻ địch của Mặc Thiên tử đi nữa thì hắn cũng không dám thẳng thắn thừa nhận rằng0mình muốn trở thành kẻ địch của Phượng Vô Trù! Tính cách của Phượng Vô Trù ai mà không biết, mà hắn thì lại không muốn chết
Dựa theo tính nết của hắn ta, hắn ta nhất định sẽ không quan tâm chuyện quốc gia đại sự gì đâu, hắn ta thậm chí còn không thèm suy nghĩ chuyện làm thịt minh có dẫn tới đại chiến giữa Long Chiêu và Thiên Diệu hay không nữa!
Phượng Vô Trù nhất định sẽ thẳng tay giết chết mình!
Võ Hạng Dương đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn tự biết bản thân còn chưa có thực lực và khả năng đối đầu với Phượng Vô Trù! Vì thế nên hắn lại nói: “Nhưng mà chuyện này không có liên quan gì đến phủ Nhiếp chính vượng, đúng không?”
Tuy rằng hắn kiên trì7nói như thế nhưng trong lòng cũng biết câu hỏi của mình rất ngu xuẩn
Đến giờ phút này, ngay cả những người quét đường cũng biết rõ “chuyện xấu” giữa Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ, nhưng hắn còn có thể nói gì khác được đây?
“Đại hoàng tử Long Chiều cần gì phải cố ý giả ngu? Chắc ngươi cũng biết, hộ vệ Vương Kỵ có thể nổi danh khắp thiên hạ là nhờ vào lực sát thương...” Hắn nói tới đây liền dừng lại
Thế nhưng đã có không ít người đứng ở sau lưng hắn.