*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7úc này Mân Việt vẫn chưa biết cổ độc đã chuyển sang người của Doanh Tẩn nên hắn vội vàng nói chuyện cổ độc trên người Lạc Tử Dạ đang bị đánh thức...
Ngay lúc này, trước cổng phủ Thái tử.
Đám người Lạc Tử Dạ còn dang dùng hết sức lực để tăng cường tiếng đàn! Hình như ban nãy bên kia mới có thêm người trợ giúp nên tiếng sáo chợt trở nên cao vút, lực sát thương khiến người ta kinh ngạc, lực xung kích từ tiếng sáo đó không hề yếu chút nào!
Cũng may là nó chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi, tiếng sáo đột nhiên chứa lực sát thương lớn tới mức khiến người kinh ngạc đó chỉ duy trì được vài giây rồi ngay lập tức yếu đi.
Nhưng mà bọn họ vẫn phải tiếp tục chung tay góp sức!
Trong lòng Lạc Tử Dạ rất2buồn bực, nàng không ngờ rằng nội công của Võ Lưu Nguyệt lợi hại như vậy! Đối với người đánh nhau mà không dựa vào nội công như nàng thì thật sự không có cách nào chống đỡ nổi
Đám người bên này đứng truyền nội công như đang đứng xếp hàng chỉ để đối phó với một mình Võ Lưu Nguyệt...
Những người còn lại cũng mang tâm trạng buồn bực y như nàng
Tiểu Sơ Cuồng vô cùng hối hận, vì trước đây hắn cảm thấy việc tu luyện nội công không chỉ tốn thời gian mà còn cần phải tu luyện kiên nhẫn nữa, hắn biết bản thân không có được tính nhẫn nại cần thiết đó nên chỉ tập trung luyện tập một chút khinh công với bản lĩnh võ thuật mà thôi
Tóm lại là nội công của hắn cũng không cao hơn Lạc Tử Dạ bao nhiêu!
Thanh Thành9cũng mang tâm trạng sụp đổ như Tiêu Sơ Cuồng.
Lần trước, gã dẫn người đi dạy dỗ Minh Dận Thanh theo mệnh lệnh của công tử thì bị Minh Dận Thanh đánh trúng một chưởng! Tuy rằng đối phương đã bị hành gần chết, chắc chắn là trong một khoảng thời gian nữa cũng sẽ không dám ra ngoài bay nhảy nhưng bản thân gã cũng bị trúng một chưởng, tới bây giờ vẫn còn chưa khỏe!
Cho nên gã cũng không góp được bao nhiêu sức.
Cũng may, mọi người đồng tâm hiệp lực nên bọn họ vẫn có thể đối kháng được với Võ Lưu Nguyệt! Tiếng đàn càng lúc càng lớn còn tiếng sáo bên kia thì càng lúc càng nhỏ, bọn họ chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì có thể kết thúc chuyện này rồi! Ngay lúc khả năng đối kháng của bọn họ đang tăng6lên
Võ Lưu Nguyệt hiển nhiên đã sắp chống đỡ hết nổi rồi
Bỗng nhiên mọi người nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng động này làm cho trái tim của bọn họ đều dâng lên tới cổ họng, Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn lại..
Nàng còn chưa kịp thấy rõ người đến thì đã bị một trận gió lướt qua mặt
Hơi thở ma quỷ bao quanh lấy nàng, có người ôm nàng vào lòng
Vốn là mọi người còn đang cùng nhau cố gắng đối kháng, không ngờ ngay lúc bọn họ gần thành công thì bị hắn ta quấy rầy
Lạc Tử Dạ vừa rút khỏi đội hình thì Tiêu Sơ Ảnh suýt không chống đỡ nổi..
Lạc Tử Dạ lập tức nổi giận, nàng nâng mắt nhìn hắn ta một cái: “Ngươi làm cái gì đó? Không thấy chúng ta sắp thành công rồi à? Đối phương đang dùng0tiếng sáo để thúc giục cổ độc, ta.” Hắn quan sát nàng một lát mới thấy nàng không có việc gì, sau đó hắn chợt nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay của nàng
Trong đôi mắt ma quỷ của hắn xuất hiện nét tức giận, hắn buông Lạc Tử Dạ ra, vươn tay đoạt lấy cây đàn tranh trong tay Tiểu Sơ Ảnh! Hắn nâng tay gảy đàn một tiếng liền có ma khí hùng mạnh ùn ùn kéo đến, khuếch tán ra ngoài, nội lực của hắn dần hóa thành rất nhiều mũi tên nhọn, nó nhanh chóng nhằm ngay hướng Võ Lưu Nguyệt mà bay qua! Lúc này, giọng nói ma mị của hắn trở nên rét lạnh tới mức làm người nghe mà sợ hãi: “Võ Lưu Nguyệt, Cô thấy nàng ta đang muốn chết!”