Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 405: Vậy là cô vừa cứu tình địch sao? (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

7in nhấn mạnh!

Là tùy tiện gảy! Tuy thấy bọn họ sắp giành được chiến thắng rồi nhưng nàng chẳng vui nổi chút nào, hắn trâu bò như vậy, sau này nàng còn làm màu làm mè thể nào được nữa? Hơn nữa, nhất định là hắn đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của họ vừa nãy! Lúc này nàng nên tự an ủi mình rằng hắn đang đứng ở đỉnh cao, còn nàng vẫn ở trên đường, cứ cố gắng đi là được rồi, không nên vội vàng à? Trong đầu nghĩ vậy nhưng nội tâm vẫn tổn thương, thật sự nàng muốn đâm đầu xuống hồ cho xong! Xem như hôm nay mất hết mặt mũi rồi!

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt khiếp sợ của mấy người kia, tâm trạng buồn bực của nàng lại càng trầm trọng hơn! Sau khi Võ Lưu Nguyệt2thổi sáo lần nữa

Phượng Vô Trù cười lạnh, căn bản chẳng thèm để tâm đến phản ứng của đối phương, hắn nhấc tay khuấy động vài cái! Ba lần liên tiếp!

Lần sau lại càng mãnh liệt hơn lần trước, lần nào cũng khiến người khác kinh hãi! Hơn nữa khí lưu không còn uyển chuyển lưu chuyển trên không trung mà trực tiếp hóa thành nội lực mạnh mẽ, bắn thẳng về phía Võ Lưu Nguyệt!

“Phụt...”

Lại một ngụm máu trào ra khỏi miệng Võ Lưu Nguyệt.

Võ Hạng Dương cũng nhận ra sự khác thường, quay đầu nhìn Võ Lưu Nguyệt, hắn nhìn thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, miệng và quần áo dính đầy máu

Hắn hốt hoảng, lập tức lên tiếng: “Lưu Nguyệt, màu dừng lại! Muội không đối phó được tiếng đàn này đâu!”

Hắn tự nhận bản thân cũng không thể tấu được tiếng đàn mãnh9liệt như vậy

Trên đời này, chẳng có mấy ai làm được như vậy! Người đầu tiên mà hắn nghĩ đến lúc này, đương nhiên chính là Phượng Vô Trù! Nghĩ vậy, hắn quay lại nhìn Diêm Liệt, muốn xác nhận suy nghĩ của mình thông qua sắc mặt của đối phương..

Hiển nhiên Diêm Liệt không lạ gì cách ra tay của Vương nhà mình

Không có bất kỳ kỹ xảo đánh đàn hay chiêu thức dư thừa nào, trực tiếp dùng thực lực áp đảo! Lực công kích mạnh mẽ như vậy, không phải Vương thì còn ai nữa chứ? Nhận ra điều này khiến hắn lặng lẽ ôm trán, nội tâm gần như sụp đổ! Hắn nói: “Vương ra tay rồi.” Vậy là cuối cùng chuyện này vẫn do Vương xử lý, mình dẫn theo nhiều người ra như vậy, chạy nửa ngày mới tìm được kẻ đầu6sỏ, đồng thời thương lượng hồi lâu vẫn chưa bắt được người.

Vương có trách mình vô dụng hay không? Hơn nữa, hình như hắn đã xem nhẹ một vấn đề, Võ Lưu Nguyệt thổi càng lâu, thời gian cổ độc phát tác càng dài, càng mạnh, nếu cổ độc trên người Thái tử phát tác đến nỗi không thể cứu chữa, Vương có vì thương xót Thái tử mà lột da mình không đây!

Nhưng hắn thật sự không ngờ, cuối cùng Vương lại khen ngợi hắn, bởi vì..

Diêm Liệt đang sụp đổ trong lòng, câu cảm thán Vương đã ra tay cũng bật thốt ra khỏi miệng, hiển nhiên Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt đều nghe thấy

Võ Lưu Nguyệt sững sờ, động tác thổi sáo khựng lại...
— QUẢNG CÁO —