*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói vẫn ngạo mạn, lạnh lùng và bình tĩnh như thường: “Thả ngươi xuống à? Ngươi có chắc là ngươi có thể đi lại dễ dàng không?” Sắc mặt Doanh Tần càng thêm khó coi.
Đương nhiên là hắn có thể đi lại dễ dàng rồi! Hắn vung tay, lập tức có một luồng nội tức tỏa ra, ép sát cánh tay Phượng Vô Trù, sau đó hắn đứng vững vàng trên mặt đất! Khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên thành một đường cong không mấy vui vẻ
Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Tất nhiên là có thể!”
Thật ra Doanh Tần vốn định nói là không thể, để Tiểu Dạ Nhi dìu hắn đi.
Thế nhưng bị Phượng Vô Trù ngáng chân, làm sao hắn dám bảo Tiểu Dạ Nhi để mình chứ? Nếu hắn tỏ vẻ mình không đứng2vững, muốn bảo Tiểu Dạ Nhi đỡ mình thì Phượng Vô Trù sẽ giả vờ quan tâm hắn rồi xách thẳng hẳn lên mà đi luôn đó.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, có lẽ chỉ số cảm xúc của Phượng Vô Trù khá thấp, nhưng chỉ số thông minh tuyệt đối không thấp chút nào! “Hừ!” Phượng Vô Trù hừ lạnh, sau đó không nhìn Doanh Tần nữa
Cặp mắt ma quỷ của hắn khẽ nhướng lên, dán chặt vào Lạc Tử Dạ, trầm trọng nói: “Ngươi còn đứng đây làm gì? Đi thôi, hắn có thể tự đi, ngươi không cần dìu hắn đâu!” Nếu đến lúc này mà Lạc Tử Dạ còn chưa nhìn ra hai người này đang làm cái gì thì nàng thật sự quá là ngu ngốc, chắc phải cần tìm một chỗ nào đó9mà kiểm tra lại đầu óc mình mất! Hai người không hợp nhau, lúc nào cũng đối đầu với nhau như thế, đúng là..
Lạc Tử Dạ gật đầu, đi cạnh Doanh Tần
Vốn dĩ Doanh Tổn tức điên bởi hành động phá rối của Phượng Vô Trù làm, lúc này lại nghe Phượng Vô Trù bảo Tiểu Dạ Nhi đừng dìu mình, bảo mình tự đi, thế là hắn càng tức giận hơn
Tuy nhiên, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu ôn tồn nói với Lạc Tử Dạ: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi cũng biết đấy, bị người ta xách lên, nhất là bị hắn xách lên như thế, ta cảm thấy mất mặt lắm! Nhưng lần này ta đã giúp ngươi, đúng là ta có thể tự đi đấy, nhưng chỉ có mấy bước chân thôi mà, lẽ6nào ngươi không thể dìu ta một lát sao?”
Lạc Tử Dạ nghe những lời này, vội nói: “Đương nhiên là ta nên dìu người rồi
Hơn nữa, lần này ngươi suýt mất mạng vì ta, ta còn chưa cảm ơn ngươi đâu!” Cổ độc đã bị dẫn vào trong cơ thể Doanh Tẩn, không biết phải giải độc thể nào đây!
Lúc trước cổ độc ở trong người nàng, Phượng Vô Trù tình nguyện giúp nàng giải độc
Thế nhưng bây giờ cô độc chuyển sang Doanh Tần rồi, nàng rất sợ Phượng Vô Trù có cách mà không chịu giúp, bởi vì quan hệ giữa hắn và Doanh Tẩn không tốt lắm, nên hắn sẽ dứt khoát thấy chết không cứu, mặc kệ Doanh Tẩn
Lạc Tử Dạ nghĩ như vậy, còn Doanh Tần thì tất nhiên biết nàng là người trong0tình cảm, coi trọng ân nhân
Mặc dù lúc đầu hắn giúp Lạc Tử Dạ không phải vì mục đích giành được sự yêu mến và lòng cảm ơn của nàng, thế nhưng bây giờ hắn có cơ hội dùng biện pháp này, vậy thì tại sao hắn không giành lấy?
Doanh Tân đang định lên tiếng thì Nhiếp chính vương điện hạ đã lên tiếng trước
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn một chút xem thường, cùng với vài phần nghiền ngẫm
Hắn ngạo mạn nói: “Ngươi giúp Lạc Tử Dạ, coi như đã cứu y một mạng
Tuy nhiên, tiếng sáo lúc nãy, Cô đã cứu ngươi một mạng, như vậy không ai nợ ai! Ngươi đừng có tiếp tục lảm nhảm nhiều như vậy nữa! Nếu ngươi không thích bị người ta xách lên, muốn được người khác đỡ, vậy thì7ta bảo Diêm Liệt dìu ngươi nhé! Nếu người cảm thấy thân phận Diêm Liệt quá thấp, vậy thì Cô dìu ngươi cũng không sao!”
Tóm lại là không cho Lạc Tử Dạ dầu hắn!
Doanh Tần cười lạnh, giọng nói cuốn hút xen lẫn sự lạnh lẽo vang lên: “Ta không muốn dính dáng tới phủ Nhiếp chính vượng các ngươi, cũng không cần người của phủ Nhiếp chính vương các ngươi giúp đỡ
Thể đã được chưa?”
Lạc Tử Dạ nghe bọn họ tranh cãi cả buổi, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc hai người kia đang rối rắm cái gì.
Nàng khoát tay, mở miệng nói: “Được rồi, đừng có ầm ĩ nữa! Chẳng phải là dìu một lát thôi sao? Doanh Tần, ta dìu ngươi, tiện thể người hãy giải thích xem vết thương trên tay ngươi rốt cuộc là thể nào, đã xảy ra chuyện gì?”