Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 440: Cô đi úp mặt vào tường (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3ắn vừa nói xong câu này, nàng lập tức dừng chân.

Nàng đứng yên đó vài giây, ghen rồi? Ghen rồi sao? Tất nhiên nàng không muốn nhận mình có ghen hay không nhưng nàng không thể không thừa nhận, sau khi nhìn thấy cảnh đó, nàng thấy rất..

Khó chịu!

cảm giác chua chua, chát chát này là ghen sao?

Nàng đứng yên không nhúc nhích, trong lúc nàng suy nghĩ thì người kia đã đến gần

Hắn ôm lấy eo nàng, cánh tay giam cầm nàng như gọng sắt, nàng áp sát ngực hắn, dùng giọng nói ma mị trêu chọc nàng: “Ghen rồi đúng không? Hửm? Hay là, người tuyệt đối không quan tâm, không quan tâm Cô chút nào cả?”

Cánh tay của hắn cứng rắn có lực, cơ bản không cần dùng sức nhưng cũng khiến Lạc Tử Dạ thấy đau, bị sức lực giam cầm, nàng2không bước thêm được bước nào nữa

Nàng xoay đầu

Lạc Tử Dạ đang định lên tiếng thì đột nhiên hắn cúi người, khuôn mặt tuấn mỹ kia có thể so với thần ma lộ ra sự oai phong lẫm liệt lúc xưa nhưng trong đôi mắt ma mị kia lại ẩn chứa sự thăm dò, hắn nhìn chằm chằm cặp mắt đào hoa của nàng, đợi đáp án!

Nàng run lên vài giây đồng hồ! Nhưng không trả lời

Đột nhiên hắn cúi đầu, chiếm lấy bờ môi nàng, gặm mút như bão táp

Nàng mở to hai mắt, cực kỳ bất mãn với hành vi này của hắn, nàng vươn tay đẩy hắn ra, hắn lại càng dùng sức hơn!

Hắn làm nàng thấy hơi đau lưỡi.

Người này quen cưỡng hôn rồi, mỗi lần cưỡng hôn đều rất thô bạo

Hắn khiến người khác không thể phản kháng lại được! Nàng7há miệng định nói chuyện, nhưng hành động đó lại khiến hắn công kích dễ dàng hơn! Không khí trong miệng bị hút hết đi, nàng chật vật ôm cánh tay hắn mới miễn cưỡng đứng vững được

Đồng thời, sâu trong lòng nàng cảm thấy bản thân cực kỳ thảm hại và hèn mọn.

Trong cơn tức giận, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi hắn! Hắn ngưng mắt nhìn chằm chằm nàng, nháy mắt có lửa cháy lên trong mắt hắn, đó là biểu hiện của sự tức giận nhưng chỉ vài giây sau đã lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười thản nhiên.

“Giận rồi sao?” Giọng điệu hắn vẫn ngang ngược như vậy, còn kèm theo khí thế sắc bén

Nhưng cũng có vài phần ôn hòa, làm người ta đột nhiên cảm thấy tim mềm theo.

Thậm chí, chỗ mềm mại nhất trong9lòng còn bị đột kích

Chuyện đó khiến mũi Lạc Tử Dạ..

cay cay vài giây? Nàng cắn chặt răng chịu đựng, không được để mất mặt, cặp mắt đào hoa cứ nhìn chằm chằm hắn như thế, nàng hỏi một câu: “Phượng Vô Trù, ngươi có thể đối tốt như vậy với mấy người? Tự mình đón tiếp, còn để người ta ngồi lên vương giá, sau khi về còn cùng nhau dùng bữa!” Đúng vậy, đó là cùng nhau

Bởi vì lúc ấy nàng nhìn thấy Mộc Tịch Nghiêu đang dùng cơm, còn hắn căn bản không ăn! Không ăn mà còn ngồi cùng, tốt với cô gái kia như vậy.

Đột nhiên nàng nhớ đến, khoảng thời gian này hắn cũng rất tốt với nàng, cho dù nàng cầu xin cái gì, chỉ cần làm nũng là hắn đều đồng ý! Nhưng khi nàng biết hắn không5chỉ tốt với mình nàng mà cũng tốt với người khác như vậy, nàng thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Chẳng lẽ đây là sự..

Độc chiếm sao? “Ngươi cũng nhìn thấy sao?” Hắn nghe giọng điệu này của nàng lại càng cảm thấy vui hơn, cặp mắt ma mị kia vẫn khóa chặt nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi uất ức của nàng, đột nhiên tim đập hơi nhanh

Hắn phát hiện, dù vẻ mặt của nàng tự đắc, cao ngạo, hay uất ức..

Đều có thể khuấy động tâm trạng hắn..

Khiển hắn muốn bảo vệ, muốn nâng niu, muốn cưng chiều nàng.
— QUẢNG CÁO —