*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng nếu nàng cứ tiếp tục không quan tâm tới nó.
Nàng tiếp tục làm bộ như không biết gì rồi sau đó nàng thích hắn thật thì làm sao bây giờ, hai người cứ bỏ lỡ nhau như thể ư?
Nàng chưa từng tin tưởng câu nói “Đồ của người thì chắc chắn sẽ là của ngươi, không ai có thể cướp đoạt được”
Nàng chỉ tin rằng nếu đồ vật ngươi muốn đang ở ngay trước mắt thì người nhất định phải học được cách dùng hết sức lực của mình để đoạt lấy nó, nếu không thì dù trước đây nó có là của ngươi đi nữa, đến cuối cùng nó cũng sẽ thành đồ của người khác thôi!
Thể cho nên nàng cảm thấy bản thân đang gặp phải tình cảnh khó mà vẹn đôi đường
Làm thế nào2cũng không được! Nàng chợt lên tiếng trong lúc hai bên đang yên lặng: “Phượng Vô Trù, gia...” Nàng thấy như có thứ gì chặn trong cổ họng khiến cho mình không thể nói tiếp được! Đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ dừng ở trên người nàng, hình như hắn đã biết được sự rối rắm trong lòng nàng thì phải
Dù sao thì trước đó quan hệ của cả hai vô cùng tồi tệ, bây giờ đột nhiên phát triển tới mức này, bản thân hắn cũng hiểu rằng việc này sẽ làm cho nàng khó xử! Hắn nghĩ tới đây liền hạ thấp giọng nói ma mị của mình: “Lạc Tử Dạ, Cô có thể chờ người hiểu rõ chuyện này, Cô sẽ không ép buộc ngươi! Chỉ cần người hiểu được tâm7ý của Cô là đủ rồi!”
Giọng nói của hắn vẫn uy nghiêm như trước, thế nhưng trong lời nói còn mang một chút ý định trấn an nàng
Hắn nói câu này không chỉ để tỏ rõ lòng mình mà còn muốn cho nàng an tâm nữa
Lạc Tử Dạ nghe hắn nói như thế liền cảm thấy sự hậm hực, nặng nề và nỗi băn khoăn không biết nên làm như thế nào trong lòng mình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như thứ đồ đang chặn trong cổ họng của nàng bỗng được ai đó lấy ra vậy
Thế nên nàng đáp một tiếng: “Được!”
Được, hắn không ép buộc nàng mà nàng sẽ tự mình tìm hiểu.
Được, nàng đã biết được tâm ý của hắn rồi.
Sau khi đáp xong, nàng không tiếp tục nói nữa9mà nhanh chóng đi ra cửa
Phượng Vô Trù đã nói rõ lòng mình rồi, hắn có tình ý với nàng, hắn có thể chờ nàng suy nghĩ kỹ xem bản thân có tình ý với hắn hay không, thế nhưng hắn nhất định sẽ không tha thứ cho nàng nếu nàng có tình ý với người khác.
Lạc Tử Dạ suy xét chuyện này tới mức muốn chóng mặt luôn rồi
Nhưng mà nàng đã hiểu được ý của hắn
Thế nhưng, hình như nàng đã quên hỏi Phượng Vô Trù rằng hắn thích gì ở nàng? Tuy rằng nàng cảm thấy giá trị con người của bản thân vô cùng đắt, tính cách không chỉ hoạt bát mà còn biết có biết duỗi..
Khụ khụ, được rồi, nàng sẽ không tự dát vàng lên mặt mình nữa, nhưng mà nàng thấy5dường như sau khi bản thân tới thời đại này rồi thì khá là xui xẻo, khá là xơ xác, khá là bần.
Nàng còn chưa thể hiện sức mạnh của đội quân súng hỏa mai nữa
Võ công mà đại sư Định Viễn truyền cho nàng nàng vẫn chưa tiếp thu hết được, nàng chỉ biết một ít võ mèo cào mà thôi
Đặc biệt là trước đây nàng luôn đối nghịch với Phượng Vô Trù, cho dù thế nào cũng không chịu làm theo ý của hắn, giống như việc giẫm chết hắn đã trở thành mục tiêu của cả đời nàng vậy
Thậm chí nàng còn từng nói với hắn về ý định “đại bất kính” của mình nữa! Hắn rốt cuộc là thích điểm gì ở người như nàng chứ Khi nàng nghĩ tới đây thì chân đã3bước ra khỏi phủ Nhiếp chính vương rồi
Nàng đứng ngẫm nghĩ trước cổng vài giây, bản thân đã đi tới đây rồi, nếu như nàng chạy ngược trở lại hỏi hắn thêm một câu như “Ngươi thích điều gì ở ta?” thì có mất mặt lắm không?
Đúng vậy, người có da mặt dày như Lạc Tử Dạ cũng có lúc cảm thấy mất mặt
Nàng quay đầu nhìn cửa lớn uy nghiêm rực rỡ của phủ Nhiếp chính vương một cái, lại do dự một lát
Cuối cùng, nàng dứt khoát nghĩ rằng nhất định nàng có ưu điểm nào đó mà bản thân không biết nhưng Phượng Vô Trù lại phát hiện, thế nên hắn mới để ý nàng!