*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Sơ Cuồng và Thượng Quan Ngự nhìn tới đây bèn liếc nhau một cái, sau đó lịch sự chắp tay chào Long Ngạo Địch rồi mới cất bước cùng nhau rời đi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp bước chân của Lạc Tử Dạ
Lạc Tử Dạ không hề nghe thấy đối thoại giữa Long Ngạo Địch và Ma Già sau khi nàng rời đi, vẫn mang theo tâm trạng vui sướng đi về phía trước.
Nàng cười vô cùng xán lạn, trên mặt tràn đầy sự vui thích vì không những cứu được người mà còn trừng trị được tên Long Ngạo Địch khốn kiếp
Nhưng nàng không biết rằng lúc này đang có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ẩn mình ở con hẻm cách2phủ Tướng quân không xa
Một người bắt chéo hai chân, tựa lưng lên tường rồi vuốt vuốt cằm
Trên gương mặt khôi ngô lộ ra nụ cười có mấy phần bỉ ổi, ông mở miệng thở dài: “Không biết tại sao ta càng nhìn càng thấy thích tên nhóc Lạc Tử Dạ này! Mạng chó của Phượng Vô Trù, chậc chậc, suy nghĩ như vậy mà y cũng nghĩ ra được!” “So với cái không biết tại sao của Tu Hoàng huynh, ngu đệ cũng có một điều không rõ lắm
Nói ra thì không biết có phải là ảo giác hay không, trẫm luôn cảm thấy Lạc Tử Dạ có gì đó rất giống với Tu Hoàng huynh!” Hiến Thương Mặc Trần mỉm cười, hờ hững nói ra7những lời này
Giọng nói kia vẫn ôn hòa nhẹ nhàng như vậy, làm người ta không thể đoán ra được những mưu tính trong lời nói của hắn
Cứ như hắn chỉ thuận miệng cảm thán mà thôi.
Sau khi hắn nói xong, Võ Tu Hoàng lập tức cau mày, nghiêng đầu trừng Hiến Thương Mặc Trần
Ông lạnh mặt hỏi lại: “Lời này là thật?”
Nói thật, trong lòng ông cũng thấy rất kỳ lạ
Từ lúc mới nhìn thấy tên nhóc Lạc Tử Dạ này, những biểu hiện của y khiến ông cảm thấy vô cùng để tiện nhưng cũng rất đỗi quen thuộc, nhưng mà trong chốc lát không thể nói ra quen ở đâu
Thậm chí, kỳ lạ là ông còn có chút cảm giác thân thiết với Lạc9Tử Dạ.
Nếu không thì ngày đó ở đỉnh núi Nhạc Lâm, nhìn thấy tên nhóc đó bị trúng cổ độc, ông cũng chẳng thể nào không nhịn được mà dùng nội lực để áp chế cho Lạc Tử Dạ! Mà ông vẫn không hiểu, đối với một tên nhóc thối tha ức hiếp con gái mình, ông không trực tiếp xuống tay giết đã rất kỳ lạ rồi, sao còn quan tâm có phải đối phương bị trúng cổ độc hay không
Bởi vì còn đang tức giận chuyện Võ Lưu Nguyệt lén lút dùng cổ độc nên hôm nay dù ông biết rõ cả con gái và con trai mình đều bị đánh, lại còn đang hoài nghi là do Lạc Tử Dạ ra tay nhưng đến5bây giờ ông vẫn chưa đến thăm con gái, cũng không mảy may đến thăm con trai, lại càng không tìm Lạc Tử Dạ tính sổ.
Võ Tu Hoàng càng nghĩ càng không hiểu được mình đang nghĩ gì trong đầu
Ông cũng cảm thấy mọi chuyện rất khó hiểu, bây giờ lại nghe thấy Hiên Thương Mặc Trần nói như vậy..
Hiến Thương Mặc Trần nhướng mày cười yếu ớt, trên gương mặt ôn hòa nhã nhặn kia dần hiện lên chút ấm áp
Hắn ôn tồn nói: “Tu Hoàng huynh đã thấy ta nói dối lúc nào chưa? Nhất là, nói dối với Tu Hoàng huynh, chẳng phải trẫm đang tự tìm phiền toái sao?”
Tính cách có thù tất báo của Võ Tu Hoàng không hề kém gì Lạc3Tử Dạ, hắn cảm thấy mình không cần phải nói những lời vô bổ để lừa gạt Võ Tu Hoàng.
Sau khi Võ thần đại nhân nghe xong thì trầm ngâm gật gật đầu, nói: “Ngươi quả thật sẽ không vô duyên vô cớ lừa ta, nhưng người nói vậy, trẫm cũng cảm thấy Lạc Tử Dạ có điểm gì đó rất giống với trẫm! Chẳng lẽ...” Ông vừa nói đến đây, Hiến Thương Mặc Trần cũng nhìn về phía Võ Tu Hoàng, chờ ông nói tiếp
Sau mấy giây im lặng, cuối cùng Võ Tu Hoàng nói một cách đầy sợ hãi: “Tuy trồng dáng vẻ y không đúng đắn nhưng lại rất thông minh, cũng có mấy phần già dặn, mà ông đây cũng cảm thấy mấy năm gần đây mình càng ngày càng trẻ ra! Chẳng lẽ y chính là anh em sinh đôi bị thất lạc nhiều năm của trâm?”