*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Võ Hạng Dương vừa nghe thấy âm thanh này thì lập tức nổi giận! Hắn không nói hai lời, chạy đến phòng cách vách rồi nhấc chân đá văng cửa phòng Võ Lưu Nguyệt, vừa mở miệng đã phun một đống lời trách mắng: “Võ Lưu Nguyệt, gây sự đủ chưa? Muội còn ngại mình chưa đủ mất mặt ư?” Bây giờ cả Thiên Diệu đều đang cười chỉ huynh muội bọn họ
Trước đó, bởi vì hành động tự cho là mình thông minh của Võ Lưu Nguyệt mới khiến thái độ của bên Minh Dận Thanh với bọn họ rất mơ hồ, không phân rõ là bạn hay dich.
Đã đến lúc này rồi mà người phụ nữ này còn không biết nặng nhẹ, ở đây đập đồ.
Võ Hạng Dương cảm thấy bọn họ đi đến2bước này đã mất mặt lắm rồi, hơn nữa còn gây quá nhiều thù oán! Bây giờ nàng ta còn như vậy, chuyện này ngoài việc làm bọn họ càng thêm mất mặt ra thì còn có kết quả thứ hai sao?
Hắn vừa nói xong, Võ Lưu Nguyệt lập tức chỉ vào hắn quát lên: “Ta mất mặt? Ha ha, ta mất mặt? Võ Hạng Dương, huynh tưởng rằng huynh không mất mặt sao? Dù gì thì ta cũng biết đó là Lạc Tử Dạ ra tay
Ta biết là sau khi y ra tay với ta còn ra ngoài làm bộ làm tịch, ra vẻ như muốn bắt hung thủ về cho ta những thực chất lại cố gắng bôi nhọ hình tượng của ta, treo tranh chân dung của ta đầy ngoài đường! Nhưng Võ7Hạng Dương huynh thì sao? Ngay cả là ai ra tay, huynh cũng hoàn toàn không biết! Dưới tình huống như vậy mà huynh còn không biết xấu hổ, nói ta mất mặt!”
“Võ Lưu Nguyệt!” Võ Hạng Dương lại quát lên một tiếng! Giờ đây trên gương mặt luôn mang theo mấy phần ngạo mạn của hắn đã nhiễm một tầng sương lạnh, tuy vẫn anh tuấn sáng sủa nhưng mức độ rét lạnh lại khiến cho người ta sợ hãi.
Có lẽ là dáng vẻ này của hắn đã làm Võ Lưu Nguyệt thấy sợ.
Động tác giữ bình hoa lên của nàng ta cũng dừng lại, nhìn Võ Hạng Dương trong trạng thái bất động
Trong lòng Võ Lưu Nguyệt cảm thấy hơi sợ hãi, mặc dù trước giờ nàng ta đều cậy mình được phụ hoàng9cung chiều nên chưa từng xem trọng người hoàng huynh này, thế nhưng nàng ta ít nhiều gì cũng hiểu được tính cách của Võ Hạng Dương Người này nhìn có vẻ không thông minh gì lắm, thậm chí còn hơi liều lĩnh ngang ngược nhưng sự độc ác nham hiểm trong tận xương tủy thì chẳng mấy ai bì nổi!
Trong lúc nàng ta dừng lại động tác suy nghĩ, Võ Hạng Dương mở miệng nói: “Võ Lưu Nguyệt, muội nên hiểu rõ tính tình của ta! Mau buông bình sứ trong tay xuống, nếu không, ta vẫn còn rất nhiều biện pháp khác để khiến muội chết mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, phụ hoàng cũng không thể nào biết cái chết của muối có liên quan tới ta!”.
Lúc nói lời này,5con người của Võ Hạng Dương vô cùng lạnh lẽo, bên trong không hề có chút gì là đùa giỡn, sự rét lạnh khiến người ta kinh hãi
Trong lòng Võ Lưu Nguyệt bỗng nhiên thấp thỏm lo sợ, lập tức buông bình sứ trong tay xuống! Nàng ta biết, đến nay Võ Hạng Dương vẫn chưa ra tay với mình, một mặt là mình còn có giá trị lợi dụng để giúp đối phương nắm được vị trí thái tử, leo lên ngôi vị hoàng đế, mặt khác là vì tình máu mủ.
Nhưng nếu mình thật sự chọc giận đối phương thì có lẽ hậu quả sẽ vô cùng thê thảm!
Sau khi buồng bình sứ xuống, nàng ta hoảng sợ nhìn Võ Hạng Dương
Nơi này chỉ có người của Đại hoàng huynh, nếu hắn thật sự3có ý định giết người thì hôm nay mình sẽ chết chắc! Vì vậy, nàng ta run rẩy mở miệng: “Hoàng huynh, không phải ta không biết lớn bé, không phải ta không biết gây sự như vậy sẽ chỉ khiến chúng ta càng thêm mất thể diện hơn, chỉ là thật sự ta không thể dễ dàng tha thứ được! Tên khốn Lạc Tử Dạ đó lại dám ức hiếp ta, ta...”