*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp chính vương điện hạ nghe đối phương giới thiệu thân phận xong thì đột nhiên mở mắt ra
Ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh lướt trên người đối phương: “Sáo Vạn Cổ là của người phải không?”
Một câu nói mang theo sát khí khiến người ta chấn động!
Điều này khiến mọi người càng thêm mịt mờ
Vừa nãy vương tử Hợp Tề mới bị Phượng Vô Trù vạch lá tìm sâu, sao bây giờ cả vị công chúa Tây Vực này cũng bị điểm danh rồi? Hơn nữa, không khó nhìn ra lần này Nhiếp chính vương điện hạ cực kỳ tức giận, còn giận hơn cả lần trước, thậm chí lần này hắn còn nổi lên ý định giết người.
Đạm Đài Dục Đường sững người, không biết tại3sao đối phương lại đột nhiên hỏi mình một câu như vậy
Thế nhưng nàng vẫn đáp lời: “Đúng, là của ta, nhưng mà ta đã đưa cho...” Lạc Tử Dạ cảm thấy cô gái này là một người đơn thuần, bởi vì trong đôi mắt kia hoàn toàn không nhiễm tạp chất
Vả lại trong chuyện lần trước, kẻ đầu sỏ thật sự là Võ Lưu Nguyệt
Vì vậy, nàng lập tức lên tiếng cắt ngang, chỉ vào Võ Lưu Nguyệt nói: “Chuyện là thế này, lần trước vị này lấy cây sáo mà người đã tặng cho người khác rồi thổi lung tung, suýt thì hại chết người, cho nên Nhiếp chính vương điện hạ rất không vui!”
Nàng có ý ngắt lời Đạm Đài Dục Đường bởi vì nàng0hy vọng Phượng Vô Trù đừng gây khó dễ cho cô gái này.
Những ai mà ngờ được cô gái này lại là người có tính cách hung bạo
Nàng không quen Võ Lưu Nguyệt, vốn dĩ thầy Võ Lưu Nguyệt đứng bên cạnh Võ Hạng Dương nàng đã vô cùng bực bội, dứt khoát coi đối phương là tình địch rồi, lại thêm bây giờ nghe Lạc Tử Dạ nói câu kia, thể là nàng lập tức nổi khùng luôn!
Đạm Đài Dục Đường lao tới tát Võ Lưu Nguyệt một bạt tai: “Đổ để tiện xấu xa không biết xấu hổ này, người lại dám thổi cây sáo mà ta tặng cho Hạng Dương ca ca! Ta đánh chết ngươi!”
Võ Lưu Nguyệt giật mình, trên mặt đã trúng một5cái tát.
Nàng ta lập tức nổi giận lôi đình, tát trả một bạt tai
Sau đó, hai cô nàng đánh nhau hỗn loạn như gà bay chó sủa
Cả hai đều có võ công khá tốt, thoáng cái đã bay ra đằng xa
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lạc Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng, Võ Hạng Dương lại càng mê mang nên cũng chưa kịp khuyên can, thế mà hai cô nàng kia đã đuổi đánh nhau ra tận đằng xa rồi! Một đám triều thần Thiên Diệu cảm thán trong lòng, con gái vùng tái ngoại dũng mãnh thật đấy!
Các nàng thoáng cái đã đuổi đánh nhau ra xa tít thế kia, thế nhưng bây giờ bọn họ còn có chuyện lớn quốc gia cần giải quyết4đó! Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy vẫn nên xử lý chuyện chính trước thì hơn
Về phần hai vị công chúa kia, cứ bảo mấy người hầu đi đưa các nàng về là được
Võ Hạng Dương nhìn hai bên, muốn chạy đi khuyên can hai cô nàng kia, nhưng lại lo trong lúc mình đi nhỡ đâu bỏ lỡ điều gì đó trong nghi thức đầu hàng
Trong lòng cực kỳ dằn vặt, vì thế hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.
Vân Tiêu Náo đứng lẫn trong đám người liếc nhìn Tiêu Sơ Ảnh, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai cùng kéo Thượng Quan Bằng, sau đó khom người lén lút rời khỏi đội ngũ, chạy nhanh về phía hai cô nàng đang9đánh mắng nhau để thêm dầu vào lửa, khiến cho cái đồ xấu xa Võ Lưu Nguyệt kia bị đánh thêm vài cái bạt tai!
Đám đàn ông nhìn ngó xung quanh
Lạc Tử Dạ khẽ sở mũi, chợt phát hiện bản thân cũng là một tay chuyên nghiệp có tiềm năng kéo thù kết oán
Tuy nhiên, thật sự là nàng không ngờ cô gái kia vẫn còn ít tuổi mà tính tình lại có thể hung hăng đến thế!
Ngay cả Nhiếp chính vương điện hạ cũng không ngờ đột nhiên lại xảy ra biến cố như thế
Nhưng nhìn vào ánh mắt Lạc Tử Dạ, hắn biết là nàng không muốn mình trừng trị Đạm Đài Dục Đường, cho nên hắn lại nhắm mắt, không nói gì nữa.
Quân chủ nước Nhung vội sai người hầu đi khuyên can, sau đó nói với mọi người: “Mời các vị!”
Tiếp đó, tất cả mọi người đi thẳng tới Điểm Tướng đài - nơi nước Nhung đầu hàng
Đoàn người vừa đi vào Điểm Tướng đài đã thấy cảnh đối phương ra oai
Lúc này, có rất nhiều đàn ông đại mạc đang đứng chỉnh tề thành một hàng, đồng loạt giương cung bắn chim ưng lớn! Ngoài ra, bọn họ chia thành nhiều phương trận(*), trang phục khác nhau hoàn toàn, rõ ràng là người của các bộ lạc lớn định ra oai phủ đầu, thể hiện thần uy của mình cho Thiên Diệu xem!
(*) Phương trận: là một đội hình quân sự số đông có hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang như giáo, kích hoặc những vũ khí tương tự như vậy
Thuật ngữ này đặc biệt sử dụng cho đội hình quân sự trong chiến tranh Hy Lạp cổ đại.
Sắc mặt Lạc Túc Phong xanh mét lại, hiểu ngay ý đồ của bọn họ
Sau đó, có một người đàn ông cao lớn lên tiếng: “Chúng ta đã được chứng kiến và biết rõ bản lĩnh của hộ vệ Vương Kỵ, cho nên không cần mở mang kiến thức nữa
Tuy nhiên, nghe nói đại quân Thiên Diệu dũng mãnh, không biết lần này có thể xin bệ hạ Thiên Diệu cho phép chúng ta được mở mang tầm mắt xem là đại quân Thiên Diệu có gì hơn nam nhi đại mạc chúng ta, có được hay không?”
Rất hiển nhiên, bọn họ không dám trở mặt với Phượng Vô Trù, mà muốn dằn mặt một mình Lạc Túc Phong
Vẻ mặt Lạc Túc Phong khó coi vô cùng
Tộc người trên thảo nguyên dũng mãnh, hiển nhiên là binh sĩ của ông ta không sánh bằng.
Lúc này, Lạc Tử Dạ lên tiếng: “Phụ hoàng, gần đây nhi thần đã thành lập đội súng hỏa mai, đang muốn có một nơi thử dao mổ trâu(*)
Hôm nay có cơ hội tốt, được dịp cho đội súng hỏa mai của con biểu diễn một phen, để chư vương xem thử
Nếu thể hiện tốt, con còn muốn xin phụ hoàng ban thưởng đấy, không biết phụ hoàng thấy thế nào?” (*) Thử dao mổ trâu: lần đầu làm việc đã thể hiện tài năng.
Lạc Túc Phong liếc mắt nhìn nàng, chợt nhớ đến cách thức di chuyển trên đường của Thần Cơ doanh, không hiểu sao ông ta lại cảm thấy yên tâm, vì vậy lên tiếng: “Được! Nếu thể hiện tốt, Thái tử có thể đề xuất với trẫm một yêu cầu!”
Cái mà nàng muốn chính là lời hứa hẹn này, và cả...
Lạc Tử Dạ ngoảnh đầu đưa mắt nhìn các cô gái, tặng cho bọn họ ánh mắt quyến rũ và một nụ hôn gió
Sau đó, ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh như có khí thế sát phạt xé trời
Nàng bất chợt giơ cao cánh tay hô lớn: “Thần Cơ doanh bày trận, đã tới lúc làm màu rồi!”