Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 514: Vì nhân dân, chúng ta làm màu vĩnh viễn không bao giờ lùi bước (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thứ nhất, tuyệt đối tuân thủ kỷ luật quân đội; thứ hai, tuyệt đối tuân thủ chương trình huấn luyện và quy tắc của Thái tử; thứ ba, tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc làm màu cơ bản! Vĩnh viễn không bao giờ chùn bước, vĩnh viễn không bao giờ nhận thua!” Thần Cơ doanh tiếp tục hô hào một cách đàng hoàng đứng đắn.

Hạ Tiểu Hi đứng trong đám người, sau một hồi chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Vân Tiêu Náo lại thích Lạc Tử Dạ

Đó là bởi vì Vân Tiêu Náo nhìn bề ngoài thì đúng là tiểu thư khuê các đấy, nhưng thật ra nàng ấy là một người rất hài hước

Mà Lạc Tử3Dạ lại là chuyên gia gây cười, không chỉ vậy, quân đội dưới quyền y đều hài hước đến nỗi khiến người ta buồn cười, cho nên chuyện Thái tử được Vân Tiêu Náo coi trọng không có gì lạ cả!

Lúc này Lạc Tục Phong không biết nên nói gì cho phải

Ông ta chỉ lặng im khẽ xoa trán, trong đầu cực kỳ không đúng lúc nhớ tới bài hát “Trái táo nhỏ” mà Lạc Tử Dạ hát trong ngày mừng thọ của mình.

Hiến Thương Mặc Trần lướt nhìn Minh Dận Thanh

Đúng lúc này, ánh mắt hắn tình cờ chạm phải ánh mắt của Long Ngạo Địch

Trong mắt mấy người bọn họ đều là vẻ mặt cạn lời của đối phương

Tuy nhiên, trong vẻ0cạn lời ấy lại xen lẫn vài phần suy ngẫm sâu xa

Nếu không hiểu rõ Lạc Tử Dạ, bọn họ sẽ thật sự nghĩ rằng Lạc Tử Dạ là một kẻ thần kinh

Thế nhưng, với hiểu biết của bọn họ về Lạc Tử Dạ trong bấy lâu nay, trong lòng bọn họ đều biết rõ, bề ngoài Lạc Tử Dạ có vẻ hơi ngu dốt nhưng đầu óc y lại sáng suốt hơn bất kỳ ai khác

Vì vậy, bọn họ đều đang đoán xem rốt cuộc là Lạc Tử Dạ định làm gì! Ngay cả Diêm Liệt cũng không hiểu

Vì thế, hắn đưa mắt nhìn Nhiếp chính vương điện hạ bên cạnh, khẽ hỏi: “Vương, ngài nói xem có phải là Thái tử điện5hạ lại lên cơn điên hay không?” Đúng vậy, hắn vẫn nhớ bài hát “Trái táo nhỏ” kia, và chưa mảy may thay đổi suy nghĩ trong lòng: hôm đó Thái tử cứ như là lên cơn điên ấy, hoàn toàn hết thuốc chữa

Lần này, y nổi điên thì cũng thôi đi, thế mà y còn muốn binh sĩ dưới quyền mình điện theo

Hiện tại Diêm Liệt rất đồng cảm với những người trong Thần Cơ doanh, dù sao thì hắn cũng từng giúp đỡ bọn họ lúc luyện binh.

Đối với bọn họ, hắn có chút cảm tình không thể nói rõ, bây giờ lại thấy bọn họ đáng thương thế kia, phải cùng Thái tử vào vai kẻ ngốc, thật sự là khiến4cho người ta đồng cảm mà! Ngay cả Nhiếp chính vương điện hạ cũng đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ, sau đó ánh mắt ngạo mạn của hắn lại lướt qua người Lạc Túc Phong, rồi lại nhìn sang Diêm Liệt

Hắn không nói gì, nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, dường như hắn không thể chịu được sự ngu ngốc của Diêm Liệt

Thấy vậy, Diễm Liệt hơi sững người, sau đó rốt cuộc cũng hiểu ra

Thì ra là thể, có lẽ Thái tử muốn thể hiện bản lĩnh, nhưng trước đó, y phải tỏ ra mình là kẻ làm việc không đầu không đuôi, thậm chí là đầu óc có vấn đề, để Lạc Túc Phong buông lỏng cảnh giác9với y.

Như thế, cho dù sau đó y có thật sự thể hiện ra chút bản lĩnh khiến người khác thán phục thì cũng không cần lo lắng Lạc Túc Phong phòng bị mình quá nhiều.

Lần này, hắn đã phải thay đổi suy nghĩ của mình

Đầu tiên, hắn cứ tưởng đầu óc Lạc Tử Dạ có vấn đề, sau đó hắn lại cảm thấy y thật sự có tâm tư tinh tế và thông minh thái quá!

Về phần Mộc Tịch Nghiêu.

Lúc này, nàng đang trợn to mắt, thẳng lưng đứng im, nhìn chằm chằm về phía Lạc Tử Dạ, dường như đang phải chịu trăm ngàn điểm tổn thương

Nàng liên tục nhìn sư huynh nhà mình, trong lòng cực kỳ nghi ngờ con mắt thẩm mỹ chọn bạn đời của huynh ấy!

Mọi người có mặt ở đây, người thì lặng im không lên tiếng, người thì thán phục, người thì suy nghĩ sâu xa, người thì kịp phản ứng lại

Trong lúc đó, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình

Trên đài cao, Lạc Túc Phong cũng nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ và..

đội súng hỏa mai của nàng? Sau đó, ông ta thấy Lạc Tử Dạ - người định luyện binh - lên tiếng khen ngợi binh sĩ của mình: “Ừ! Tốt lắm!”
— QUẢNG CÁO —