*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng là loài không di trú nhưng ở các khu vực lạnh hơn thì loài này di cư về phương nam vào mùa đông.
Gia Trác Phong hô lớn: “Bắn!”
Hắn vừa dứt lời, binh lính dưới trướng hắn lập tức đứng ngay ngắn, đồng loạt xếp thành một hàng, gần như không cần hắn phải chỉ huy thêm
Sau khi một người có thân hình đẹp như ngọc giương cung, toàn quân lập tức giương cung nhắm vào bấy ưng ngỗng giữa không trung!
Động tác đồng đều
Vẻ mặt giống nhau như đúc
Ánh mắt người nào người nấy đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ưng ngỗng giữa bầu trời, sau đó đồng loạt bắn tên!
“Vào!”
Tên rời cung, sát khí tăng vọt! Cơn mưa tên nhanh chóng bắn xuyên qua cơ thể ứng ngỗng giữa không trung
Từng con chim ưng từ trên bầu3trời rơi xuống phía trước đội quân!
Lần này, gần như vẻ mặt của tất cả triều thần Thiên Diệu đều khiếp sợ.
Đuôi lông mày của Lạc Túc Phong cũng nhíu lại, ông ta phải thừa nhận đúng là người Thiên Diệu không anh dũng thiện chiến bằng người đại mạc, thế nhưng Thiên Diệu lại mạnh hơn đại mạc vì bọn họ đồng dân hơn, cho nên Thiên Diệu bọn họ vẫn luôn sừng sững là một quốc gia lớn mạnh
Các quốc gia lớn mạnh khác cũng giống vậy, lúc này đối phương thể hiện bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung mạnh mẽ như thế, quả thực đã khiến ông ta kinh ngạc!
Về phần Nhiếp chính vương điện hạ, hắn cũng nheo mắt nhìn thoáng qua, nhưng lại không hề để vào mắt.
Đám người Hiện Thương Mặc Trần và Minh0Dận Thanh thì ngược lại, ánh mắt bọn họ tràn đầy kinh sợ
Mặc dù xưa nay những bộ lạc đại mạc này toàn bị Phượng Vô Trù trấn áp nên không dám ho he gì, thế nhưng thật không ngờ bọn họ lại có năng lực mạnh mẽ đến vậy
Điều này thật sự khiến cho người ta ngạc nhiên và thán phục.
Như vậy thì Phượng Vô Trù, người mà lần nào cũng có thể dễ dàng trấn áp bọn họ..
Đám người Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh chợt cảm thấy không thoải mái cho lắm!
Mà lúc này, người của những bộ lạc khác cũng lần lượt bước lên biểu diễn! Người nào người nấy đều bày tỏ thái độ cực kỳ nghiêm túc và biểu diễn một cách đàng hoàng đứng đắn.
Sự thật là lực sát thương của5mỗi bộ lạc đều không thể coi thường
Nếu không, bọn họ cũng không dám lợi dụng ngày nước Nhung muốn đầu hàng chỉ để chạy tới khiêu khích Thiên Diệu
Một là đầu óc bọn họ không có bệnh, hai là bọn họ sẽ không nóng lòng phơi bày sự bất tài của mình
Vì thế, mỗi màn biểu diễn của từng bộ lạc đều mang đến áp lực không nhỏ cho rất nhiều người Trung Nguyên,
Cho tới khi tất cả mười mấy bộ lạc đã biểu diễn xong, bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh lạ thường
Không ít người lộ rõ sắc mặt nặng nề, mà Lạc Tục Phong lại đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ
Đó là ánh mắt ủy thác trách nhiệm lớn lao, tràn đầy cảm giác áp lực!
Ánh mắt ấy hết sức nặng nề
Dường như Lạc Túc4Phong đang nói với Lạc Tử Dạ rằng: Trẫm giao việc này cho ngươi, ngươi nhất định phải làm thật tốt cho trẫm, tuyệt đối không được làm mất thể diện! Thật ra đã có không ít các đại thần nhìn sang bên này, trong lòng họ đã bắt đầu bồn chồn lo lắng không yên, cho rằng có lẽ lần này Thiên Diệu phải chịu mất mặt rồi
Thật sự là bọn họ đã bị kinh hãi trước thực lực của mấy tên đàn ông thô lỗ vùng đại mạc kia!
Ánh mắt mọi người nhìn Lạc Tử Dạ tràn đầy thông cảm.
Ký ức trong đầu tất cả mọi người về màn khoác lác lúc nãy của Thái tử vẫn còn mới mẻ và văng vẳng như sấm bên tai đấy
Bây giờ người ta thật sự lợi hại thế kia, nếu9lát nữa Thái tử không thể hiện được bản lĩnh thật sự của mình thì có lẽ lần này bọn họ sẽ mất sạch thế diện.
Thiên Diệu sẽ cực kỳ mất mặt, chẳng khác gì tự vả đôm đốp lên mặt mình đâu.
Lúc này, các cô gái con nhà quý tộc Thiên Diệu vẫn luôn coi trọng Lạc Tử Dạ cũng nhìn nàng bằng ánh mắt có phần lo lắng
Ngược lại, cả Nhiếp chính vương điện hạ và Doanh Tẩn trà trộn trong đám đông đều liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ
Nhưng khi thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, vẫn thấp thoáng nụ cười ngả ngớn, bọn họ liền hiểu Lạc Tử Dạ chẳng thèm để ý tới những điều này.