*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doanh Tần đứng trong đám người rất muốn cười, trong lòng Tiểu Sơ Cuồng đang đứng ở bên kia giả bộ nghiêm trang cũng vô cùng muốn cười, thật sự không hiểu vì sao Thái tử lại đem buổi duyệt binh này nói y như là đại hội diễn giảng thế.
Hơn nữa, Lạc Tử Dạ còn rất nghiêm túc lớn tiếng giới thiệu
Giọng nói của nàng vừa dứt thì mọi người đều phản ứng kịp, nội tâm bọn họ đang ở trong trạng thái mờ mịt, nhưng trong mờ mịt còn có hiểu ra
Hóa ra đây chính là đội súng ống của Thần Cơ doanh, còn thứ này chính là súng hỏa mai trong truyền thuyết à?
Thế nhưng sau khi mọi người cảm thấy mờ mịt thì lại cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là vì sao kẻ trước nay3không làm việc đàng hoàng như Lạc Tử Dạ lại nghiên cứu ra được thứ như thế chứ? Ừm, là y tự nghiên cứu ra được sao? Hay là có ai cho y?
Chẳng lẽ..
Vừa nghĩ như thế
Những người biết một ít về quan hệ giữa Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ đều lén lút suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là Nhiếp chính vương điện hạ cho y? Bọn họ thầm nghĩ thế rồi lén lút nhìn sang Nhiếp chính vương điện hạ, chỉ thấy hắn trầm tĩnh nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ và đội súng này như đang suy nghĩ điều gì
Vì vậy nên mọi người đều hiểu, chẳng qua là do bọn họ suy nghĩ nhiều mà thôi
Mấy thứ này không có quan hệ gì với Nhiếp chính vương điện hạ cả, nếu không thì sắc0mặt của Nhiếp chính vương điện hạ sẽ không như thế.
Mấy tiếng súng vừa ngừng vang là Lạc Tử Dạ đã giục ngựa đi sang một bên chờ
Hiện tại cả nơi này đều rơi vào cảnh tượng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức không thể yên tĩnh hơn được nữa, có không ít ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm những “thanh” súng đó.
Vẻ mặt của bọn họ và cảnh tượng nơi này nhìn y như cảnh “Lưu Mỗ Mỗ vào sân lớn nhà quan” (*) kinh điển vậy.
(*) Lưu Mỗ Mỗ vào sân lớn nhà quan: một cảnh trong “Hồng Lâu Mộng”, ý chỉ người nhà quê lên tỉnh, thấy cái gì cũng mới lạ đẹp đẽ.
Lạc Tử Dạ ngồi trên lưng ngựa, nàng ở bên cạnh quan sát để chuẩn bị chỉ huy tiếp
Sau đó, nàng5liếc quân vương nước Nhung một cái rồi hỏi: “Không biết quân vương nước Nhung có thể cung cấp bia bắn tên hoặc là con mồi cho bản Thái tử hay không?” Nàng vừa hỏi xong, quân vương nước Nhung lập tức đáp: “Tất nhiên là có thể!”
Ông ta vừa dứt lời liền vỗ vỗ tay
Tiếp đó, không ít sĩ binh của nước Nhung đi tới, dắt theo một vài con sói hoang cực kỳ hung dữ với ánh mắt đáng sợ
Chỉ cần nhìn hình dáng mấy con sói hoang này liền biết chúng là loại động vật thấy máu mới thỏa mãn, là loài ăn thịt, nói không chừng còn ăn thịt người nữa!
Nàng đang suy nghĩ thì quân vương nước Nhung mở miệng giới thiệu: “Thái tử điện hạ của Thiên Diệu, những con sói hoang này đều4là những con súc vật cực kỳ hung dữ, mấy năm qua, chúng từng cắn chết không ít người, nuốt trứng không ít động vật, khó khăn lắm mới có thể bắt được! Không biết Thái tử Thiên Diệu có chắc chắn rằng muốn lấy chúng ra làm con mồi để duyệt binh hay không?”
Thái độ của ông ta chính là muốn kiểm tra Lạc Tử Dạ
Bởi vì nếu cứ thả đám con mồi này ra như thế thì phải xem người của Lạc Tử Dạ làm thế nào
Nếu bọn họ có thể đánh chết chúng ngay lập tức thì còn được, còn không thì bọn họ nhất định sẽ phải đối mặt với sự trả đũa của con mồi, nói không chừng chúng sẽ xông lại gặm bọn họ tới mức không còn một chiếc xương, lúc đó thì9e là mạng của họ...!