*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó, các cô nương cực kỳ ngoan ngoãn mà im lặng, nhưng người nào người nấy vẫn tiếp tục mê mẩn ngắm nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ
Lần này, đám đàn ông đại mạc thật sự mù mắt luôn.
Thật không ngờ hôm nay nam thần trong lòng các cô nương đại mạc bọn họ lại là một người Trung Nguyên
Đúng là mặt mũi bị quăng đến tận sa mạc rộng lớn mà! Đặc biệt là các chàng trai có người trong lòng, lúc này bọn họ thấy cô gái mình yêu đang si mê ngắm nhìn Lạc Tử Dạ thì trong lòng rất muốn chửi thề.
Quách Thiếu Bằng dè dặt nhìn sang quận chúa Minh Lan trong đám người
Nàng chính là người con gái hắn thầm mến từ lâu
Hắn thấy ánh mắt nàng nhìn Lạc Tử3Dạ tựa như đang nhìn nam thần mà nàng sùng bái nhất trên đời thì cảm thấy cõi lòng cực kỳ tổn thương và đau đớn tột cùng như bị dao khoét!
Lạc Tử Dạ thấy dáng vẻ đau khổ của Quách Thiếu Bằng, tất nhiên nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái
Đối với kẻ địch của mình, đối phương càng đau khổ thì nàng càng vui sướng
Đang lúc quần chúng phẫn nộ, khó khăn lắm tâm trạng mới bình tĩnh lại, quân vương nước Nhung lại đột nhiên mỉm cười rồi lên tiếng: “Thái tử Thiên Diệu..
Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Ông ta nói đến đây thì chợt ôm ngực ho sặc sụa, có lẽ là do bản thân ông ta đang bị thương nặng nên ảnh hưởng tới miệng vết thương rồi.
“Phụ vương!” Lập tức có người bước0tới vỗ lưng cho ông ta.
Sau khi hít thở thông thuận, quân vương nước Nhung lại tiếp tục nhìn Lạc Tử Dạ, mở lời khen ngợi: “Thái tử Thiên Diệu dũng mãnh như thần, bệ hạ Thiên Diệu có người con trai tài giỏi như thế, nước Nhung chúng ta thua trong tay Thiên Diệu cũng không phải thiệt thòi!”.
Ông ta vừa dứt lời, Lạc Tục Phong vốn đang gượng cười vui vẻ nhưng nghe xong lời này thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo
Tâm trạng Lạc Tử Dạ cũng lập tức sa sầm, trong lòng lặng lẽ cảm thán lão già này đúng là ác thật đấy! Ông ta chỉ phun ra một câu thôi mà đã thành công châm ngòi ly gián tới mấy mối quan hệ liền
Đầu tiên là quan hệ giữa mình và5Lạc Túc Phong, câu nói kia làm cho Lạc Túc Phong cảm thấy đại mạc bọn họ thua Thiên Diệu không phải vì Lạc Túc Phong mà là vì Lạc Tử Dạ.
Thứ hai, câu nói của ông ta đang đâm chọc Phượng Vô Trù, khiến Phượng Vô Trù nghe xong lời này sẽ mất hứng
Sau đó hắn sẽ xử chết nàng luôn!
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lạc Tử Dạ lập tức đáp lời: “Đương nhiên! Người xưa có câu “hổ phụ không sinh khuyển tử”(*), bao nhiêu năm nay bản Thái tử vẫn luôn dốc lòng học tập theo gương phụ hoàng
Vẻn vẹn mười bảy năm ròng, ta mới chỉ học được một hai phần mà thôi
Thế nhưng bây giờ ta có bản lĩnh thế này cũng chẳng có gì là lạ!” (*) Hổ phụ không sinh khuyển4tử: cha tài giỏi thì con không phải kẻ vô dụng.
Lời này tâng bốc Lạc Túc Phong lên tận trời luôn
Tuy nhiên trên thực tế, sau khi Lạc Túc Phong nghe nàng nói vậy, mặc dù ngoài mặt ông ta đang tươi cười đấy, thế nhưng trong lòng lại không vui vẻ chút nào
“Hổ phụ không sinh khuyển tử” nhưng tiếc là Lạc Tử Dạ không phải con của mình! Vì thể “hổ phụ” hiển nhiên không đến lượt ông ta!
Sau khi Lạc Tử Dạ nói xong, Gia Trác Phong đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha, đúng là Thái tử Thiên Diệu giỏi thật đấy! Tuy nhiên, lúc nãy mới chỉ có vài chục con sói hoang mà thôi
Nói ra thì trong doanh trại của tiểu vương còn có vài chục con nữa đấy! Và trong doanh trại9của các vị thủ lĩnh của những bộ lạc khác cũng có không ít sói hoang đầu
Không biết Thái tử Thiên Diệu có thể chống lại hàng nghìn con sói hoang hay không?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người câm nín luôn.
Có không ít người nhìn Lạc Tử Dạ với vẻ mặt xen lẫn vài phần cảm thông, còn ánh mắt nhìn Gia Trác Phong lại tràn đầy ý trách cứ
Mặc dù thuộc hạ của Lạc Tử Dạ đối phó với vài chục con sói hoang hoàn toàn không có một chút áp lực nào, thế nhưng đây đã là hành động vô cùng nguy hiểm rồi
Vậy mà hắn còn muốn bọn họ đối phó với hàng nghìn con, đây chẳng phải là đang bẫy nhau sao?