*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thậm chí có không ít người lưỡng lự đưa mắt nhìn Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ, bọn họ đang nghĩ rốt cuộc mình nên làm quân đoàn phu nhân cho ai...
Chẳng qua là không còn ai dám tự tiện thét chói tai để bày tỏ tấm lòng của mình đối với Thái tử nữa, bởi vì ánh mắt của Nhiếp chính vương điện hạ đã thể hiện rõ ý nghĩ của hắn rồi, nếu như bọn họ còn dám ồn ào nữa thì có lẽ sẽ bị hẳn ra lệnh giết hết!
Điều này làm cho Lạc Tử Dạ mất hứng.
Tên Phượng Vô Trù khốn kiếp này, hắn vừa đưa mắt nhìn một cái là những tiếng hô hào mà nàng nhận được đều biến mất tiêu
Hơn nữa, khi nàng quay đầu lén lút liếc nhìn bên kia thì phát hiện tất3cả mọi người vốn còn đang hô hào ái mộ mình, vậy mà vừa bị Phượng Vô Trù liếc nhìn một cái, bọn họ liền mất tập trung ngay, có vài cô nương còn bắt đầu không giữ vững được lập trường mà “thèm khát” Phượng Vô Trù nữa...
Nàng trợn trắng mắt với Nhiếp chính vương điện hạ để bày tỏ rằng bản thân không vui
Hắn vừa nhìn thấy nàng trợn trắng mắt với mình thì càng không khách sáo mà nhéo cái mông nàng
Đôi mắt ma quỷ của hắn bình tĩnh, bên trong đó có ánh sáng màu vàng xẹt qua, điều này thể hiện rằng hiện tại hắn rất không vui, đồng thời làm cho Lạc Tử Dạ hiểu rằng hắn đang cảnh cáo nàng.
Hắn cực kỳ không thích khi có người ngấp nghé người con gái của hắn, dù cho0những người đó đều là con gái cũng vậy thôi! Hắn vừa làm thể là sắc mặt của Lạc Tử Dạ tái xanh ngay.
Thế nhưng nàng không thể phát cáu với hắn ngay lúc này, nàng nghiêng người, đưa lưng và cái mông nhỏ của mình về phía hắn
Bộ dạng tức giận của nàng làm cho hắn ngẩn ra, sau đó lại thầm cảm thấy buồn cười.
Tiếp đó, Thượng Quan Ngự hô lớn một tiếng: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, phân đội bộ binh thứ hai đã biểu diễn xong!” Hắn không chờ Lạc Tử Dạ đáp mà tiếp tục nói tiếp: “Thu đội, đi!” Hắn vừa thốt ra ba chữ này là những binh sĩ trên đất lập tức đồng loạt đứng dậy! Đồng thời, bọn họ chia thành hai đội và trật tự lui về từ hai bên trái phải!
Lạc5Tử Dạ kiêu ngạo nửa ngày trời, đồng thời còn hờn dỗi vì hành vi của Phượng Vô Trù nên bây giờ đã bắt đầu cảm thấy cơ thể của mình không khỏe! Thật ra bụng của nàng không đau cũng như không có cảm giác đau bụng kinh như trước, thế nhưng cảm giác lành lạnh trong bụng lại làm cho nàng thấy không thoải mái lắm, thậm chí là còn hơi run vì lạnh.
Chẳng qua là cảm giác ấy cũng không nghiêm trọng lắm, nó chỉ làm cho nàng hơi khó chịu mà thôi
Cho nên nàng vẫn chưa có phản ứng gì cả.
Gia Trác Phong xanh mặt nhìn xem biểu diễn của đội quân đó, hắn liếc nhìn Lạc Tử Dạ rồi nói tiếp: “Thái tử, hình như người đã quên rồi! Bên kia còn có vài con sói hoang còn4sống kìa, nếu chúng không bị bắn chết hết thì hình như việc luyện binh của Thái tử vẫn chưa thể tính là hoàn thành!”
Hắn vừa dứt lời, người sáng suốt vừa nghe liền biết hắn ta đang muốn làm khó dễ người khác
Hơn nữa, ai cũng thấy cả rồi, nếu như những binh sĩ đó thật sự muốn giết chết những con sói hoang còn lại thì bọn họ chỉ cần giơ súng lên thôi, nó hoàn toàn không phải là vấn đề, thế nên tất cả mọi người không biết Gia Trác Phong làm vậy được gì nữa!
Thế nhưng mọi người đều biết rõ một chuyện.
Ý của Gia Trác Phong là nếu như Lạc Tử Dạ không bắn chết những con sói hoang còn sót lại thì trận diễn tập này vẫn chưa được tính là hoàn thành viên mãn
Lạc Tử9Dạ không hề để bụng những lời nói của hắn ta
Nàng nhướng mày liếc nhìn đối phương rồi mở miệng hỏi: “Không biết vương gia có từng nghe câu nói này chưa, không giết kẻ đã buông vũ khí! Những con sói hoang này không dám tiến lên mà chỉ đứng đờ ở đó, chúng cũng đã thu hồi móng vuốt của mình rồi, điều đó có nghĩa là chúng đã đầu hàng! Thiên Diệu của ta trước nay đều dùng thái độ khoan dung với kẻ địch đã đầu hàng!”