Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 604: Không muốn buông tay (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là phản ứng gì thể: Hiên Thương Mặc Trần cảm thấy hơi ngây ngẩn, ánh mắt hơi tối, chính hắn cũng không hiểu cử động vừa rồi của mình là gì

Song, khi cúi đầu nhìn thấy tay của đối phương thì hắn lại nhanh chóng buông ra, đồng thời dùng giọng điệu ôn hòa cười nói rằng: “Hình như tay của Thái tử nhỏ hơn tay của những người đàn ông khác một chút thì phải, bản vương cảm thấy kỳ lạ nên mới nhìn thêm một lát!”

Câu này không hề sai, đúng là tay của Lạc Tử Dạ nhỏ hơn tay của những người đàn ông khác một chút thật, chẳng qua nó không có nhỏ tới mức kỳ quặc mà thôi

Chính vì thế nên không có ai nghi ngờ giới tính của Lạc Tử Dạ vì3điều này cả.

Tất nhiên là Hiến Thương Mặc Trần chỉ có thể nói như thể vào lúc này để giảm bớt sự lúng túng của mình mà thôi

Hắn không thể nói rằng chính hắn cũng không biết vì sao mình lại nảy sinh cảm giác không muốn buông tay giống phản xạ có điều kiện vậy, rồi vì thế nên hắn mới cầm tay của một người đàn ông như y lâu hơn một chút, đúng không?

Sau khi nghe hắn ta nói xong, phản ứng đầu tiên của Lạc Tử Dạ là lo lắng rằng chuyện mình là con gái bị bại lộ

Vì vậy nên nàng không có suy nghĩ nhiều về vấn đề này mà cười khan vài tiếng: “Ha ha, chắc là do bình thường gia không làm việc nhiều, dậy thì không tốt nên tay nhỏ0hơn người bình thường đó!”

Nàng nói xong liền thấy Hiến Thương Mặc Trần dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình

Ngay cả nàng cũng cảm thấy khóe miệng mình giật giật, tự nhận ra tình ngu xuẩn trong câu nói vừa rồi của mình, đồng thời sâu sắc hiểu rằng thay vì nàng nói ra câu ngu xuẩn như thế thì nàng im miệng luôn còn tốt hơn! Vì thế nên nàng nhanh chóng đổi đề tài, khom lưng chắp tay nói rằng: “Tuy rằng vừa rồi bản Thái tử có thể tránh được, thế nhưng vẫn phải cảm ơn Phong vương đã ra tay giúp đỡ!”

Tuy nàng nói như thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái đến mức không thể kỳ quái hơn được nữa

Tuy rằng quan hệ giữa nàng và Hiên Thương Mặc Trần không có5tệ lắm, nhưng mà cũng không tốt được bao nhiêu

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới việc đối phương sẽ giúp mình khi thấy mình gặp phải nguy hiểm như thế này, thật là làm cho nàng cảm thấy lo sợ vì được ưu ái mà! Đúng vậy, lo sợ vì được ưu ái

Hiến Thương Mặc Trần ít khi thấy Lạc Tử Dạ khách sáo như thế, vì thế nên hắn cũng khom lưng chắp tay rồi cười nói: “Chỉ là tiện tay thôi, Thái tử không cần khách sáo!”

Vì thế nên những người đi đường xung quanh liền nhìn thấy cảnh tượng hai người đứng giữa đường chào nhau, nhất là Lạc Tử Dạ đã hành lễ trước khi xe ngựa đi qua, thế nhưng khi xe ngựa qua rồi thì bọn họ lại thấy y hành lễ thêm4lần nữa

Trong đầu bọn họ đều đang nghĩ không biếty có bị bệnh hay không..

Lạc Tử Dạ nhanh chóng nhận ra những ánh mắt kỳ quặc xung quanh, nàng sờ sờ mũi, mở miệng hỏi: “Có phải hôm nay lịch sự quá rồi không?”

Lộ Nhi: “...”

Đáp Đáp: “...”

Trong lúc đang nói chuyện, nàng chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng từ xa truyền đến: “Bản tướng quân xin gặp mặt Thái tử một lúc thì Thái tử làm như không nghe rồi trực tiếp rời đi

Mạt tướng vốn đang cảm thấy kỳ lạ, thể nhưng không ngờ rằng Thái tử lại đi dạo phố với Hiên Thương Phong vương, hèn gì Thái tử lại không nể mặt bản tướng quân như thế!” Nói thật thì Long Ngạo Địch hơi tức giận, hắn đứng một mình dưới tàng cây9chờ nửa ngày trời nhưng lại không thấy Lạc Tử Dạ đến

Nếu mà lều của Phượng Vô Trù không bốc cháy thì e rằng lúc này hắn vẫn còn đứng chờ ở chỗ đó.

Lạc Tử Dạ cảm thấy giọng điệu khi nói của hắn ta hơi có mùi ghen tỵ

Lạc Tử Dạ liếc nhìn hắn, nàng làm vẻ mặt vô cùng không đứng đắn, vẻ mặt như cười như không rồi hé môi hỏi: “Sao thế? Nghe giọng điệu thì hình như Long tướng quân đang ghen nhỉ?”

Long Ngạo Địch nghẹn họng: “Ngươi...” Hắn biết ngay tên Lạc Tử Dạ vô liêm sỉ này không thể nói chuyện đàng hoàng được mà

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Thái tử không cần suy nghĩ nhiều, bản tướng quân nói thế chẳng qua là vì bản tướng quân đội Thái tử hơn nửa canh giờ mà Thái tử vẫn không đến thôi

Thái tử không cảm thấy mình vô lễ à?”

Hắn vừa nói xong liền thấy ánh mắt Lạc Tử Dạ đột nhiên trở nên kỳ lạ, giống như nhìn thấy sinh vật hiếm có khó tìm vậy.

Nàng nhìn hắn ta một lát rồi mới hé miệng nói: “Long tướng quân có nhầm lẫn hay không, ngươi là tướng quân nhất phẩm còn bản Thái tử là Thái tử của một nước

Bản Thái tử còn chưa trừng trị ngươi vì tội vô lễ khi dám bảo bản Thái tử đi gặp người đó, thế mà người còn dám nói bản Thái tử vô lễ vì không chịu gặp người nữa à, ngươi có biết thẹn hay không? Có phải dạo này Long tướng quân đến đại mạc rồi bị gió nơi này thối mạnh quá, thối luôn cát vào đầu nên mới có thể nói những lời không hợp lý như thế không?”

“Ngươi.” Lời nói của nàng làm cho Long Ngạo Địch tức tới mức suýt nghẹt thở

Bản thân chẳng qua là mời y gặp mặt mà thôi, thế mà vào miệng thằng nhãi này thì lại đổi thành bản thân bảo y đi qua gặp mặt

Chưa hết, y còn dám nói hắn bị cát thổi vào đầu, thật là..

Hiên Thương Mặc Trần đứng bên cạnh nhìn một lúc rồi khẽ cười một tiếng, nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, rất thích hợp đi dạo chơi, hai vị cần gì phải tức giận chứ?” Hiên Thương Mặc Trần quan sát một thời gian rồi mới đứng ra hòa giải.

Lạc Tử Dạ liếc nhìn hắn ta rồi khẽ hừ với Long Ngạo Địch: “Hôm nay bản Thái tử sẽ nể mặt Phong vương, không so đo với ai kia! Tên đó còn cho rằng mình gọi bản Thái tử đi là bản Thái tử sẽ đi ấy, thật đúng là không tự biết bản thân là ai, không biết bản Thái tử có thân phận gì?” Nàng nói xong liền quay đầu đi, không hề sợ mình làm mếch lòng Long Ngạo Địch

Từ lần đầu tiên gặp Long Ngạo Địch, nàng và hắn ta đã nảy sinh mâu thuẫn đến mức khó có thể hòa giải rồi

Hơn nữa, nàng vẫn còn chưa tính sổ chuyện Long Ngạo Địch muốn giết nàng nhiều lần như vậy đâu, cho nên hiển nhiên là nàng sẽ có thái độ khó chịu với hắn ta rồi

Lời nói của nàng không khác gì đang sỉ nhục Long Ngạo Địch

Hắn nheo đôi mắt đỏ như máu của mình lại, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Thái tử đừng vui mừng quá sớm

Cho dù lần này Thái tử có chế giễu mạt tướng vui vẻ tới cỡ nào thì mạt tướng vẫn mong rằng Thái tử có thể bình an sống qua hôm nay, đừng chết quá khó coi mới tốt!” “Yên tâm!” Lạc Tử Dạ cắt lời hắn ta, xoay đầu nhìn hắn ta một cái rồi cười vô cùng lẳng lơ, “Người đẹp trai như gia, dù là chết hay sống cũng sẽ không xấu xí đâu! Chính Tướng quân cẩn thận một chút mới đúng.”

“Phụt...” Hiến Thương Mặc Trần nhịn không nổi mà phì cười

Sao trước đây hắn không cảm thấy tên nhóc Lạc Tử Dạ này thú vị như thế chứ? Có điều, nụ cười của hắn không khác gì làm Long Ngạo Địch mất mặt cả, thế nên hắn lập tức cười trừ với Long Ngạo Địch để tỏ ý xin lỗi.

Cả gương mặt của Long Ngạo Địch đều tái xanh vì tức giận

Hắn cảm thấy bản thân không phải đang tìm Lạc Tử Dạ mà là đang tự tìm ấm ức cho mình, tự đưa mình tới cửa để Lạc Tử Dạ sỉ nhục! Hắn cười lạnh một tiếng: “Thế thì tốt, mong rằng lát nữa Thái tử vẫn còn cười được!”
— QUẢNG CÁO —