*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ù sao nhiều năm như vậy, người công khai xúc phạm, khiêu khích Phượng Vô Trù mà vẫn còn sống cũng chỉ có Lạc Tử Dạ và người mà Lạc Tử Dạ muốn bảo vệ, ví dụ như Doanh Tần, ví dụ như những người đứng trước mặt này!
“Các ngươi xử lý trước đi, chúng ta đi xem thử Thái tử có chuyện gì hay không!” Vân Tiếu Náo nói một câu rồi định đi.
Hạ Tiểu Hi dùng một chút, nghĩ lại mình không có võ công, nếu theo sau cũng chỉ có thể gây thêm phiền, vậy dứt khoát không nhúc nhích
Nàng đưa mắt nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt, nàng ở lại cũng tốt, Võ Lưu Nguyệt này nham hiểm cay độc, mưu ma chước quỷ, mình ở lại đây cũng có thể tránh khỏi việc3lát nữa Hoàng thượng hoặc ai đó tới, bị nữ nhân này dùng lời ngon tiếng ngọt đổi trắng thay đen!
Thượng Quan Bằng lập tức nói một câu: “Ta cũng đi!”
Tiểu Sơ Ảnh nhìn hai bên một lát, không lên tiếng, trực tiếp đi theo hai người kia rời đi.
Sau khi bọn họ đi, Tiểu Sơ Cuồng vội nói: “Các huynh đệ, chuẩn bị xong chưa? Đám người bọn họ muốn dùng loạn tiền bắn giết người của chúng ta, hành vi của bọn họ thật là..” “Cầm thú!” Một đám người tiếp lời! Khóe miệng Tiêu Sơ Cuồng giật giật
Hắn đang nói chuyện chính trực rõ ràng, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị bọn họ ngắt lời tập thể, toàn bộ chuyện này đều là sai lầm của lần quân diễn trước, khiến một đám đàn0ông chính trực biến thành như vậy hết!
Hắn điều chỉnh tâm tình một chút, tiếp tục nói: “Nhưng mà bọn họ chỉ có thể dùng tên, cho dù chúng ta đã giao hết súng cho bệ hạ, chúng ta chắc chắn cũng không sử dụng vũ khí lạc hậu như vậy!”
Hắn vừa dứt lời, đám người trong Thần Cơ doanh đều cầm nó trong tay, nhắm ngay Võ Lưu Nguyệt!
Sự khác biệt của cung tên và nó cũng không phải chỉ là một hại chỗ! Lực sát thương của nó so với cùng tên lớn hơn nhiều lần, hơn nữa còn nhiều tên như vậy khiển sắc mặt Võ Lưu Nguyệt xanh mét
Lúc này nàng ta lại nhìn một lần nữa, nhiều mũi tên như vậy, chỉ bằng một mình nàng ta thì hoàn toàn không thể nào5ứng đối!
Sau một hồi ngắn ngủi, thể cục ở nơi này đã hoàn toàn lật ngược.
Từ bọn họ cầm tên nhắm vào thủ hạ của Lạc Tử Dạ biến thành người của đối phương cầm tên nhắm vào một mình nàng ta!
Nàng ta lập tức nghiêng đầu qua, hét to về phía doanh trướng: “Phụ hoàng! Cứu mạng!”
***
Võ Lưu Nguyệt ở bên kia bất lực cầu cứu
Mà chiến cuộc trên đường vẫn đang rất giằng co! Một con đường đã được nhường ra cho Hiến Thương Mặc Trần
Hiên Thương Mặc Trần nhìn Lạc Tử Dạ một cái, thấy sau khi nàng nhìn hắn liền rời mắt đi, thật giống như biết trước hắn sẽ lập tức rời đi cho nên không cần phải nhìn nhiều làm gì nữa vậy
Hắn thật sự cũng định rời đi
Hai tay đặt trong4tay áo, chậm rãi đi ra ngoài theo con đường kia, đi một mạch không hề quay đầu
Ở tình thế chém giết lạnh lẽo này, phong độ ung dung của hắn nhìn thật giống như một trận gió lướt qua, hoàn toàn xa lạ lại có vẻ cô độc!