Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 63



Lạc Tử Dạ trợn trừng mắt nhìn họ vây lại đây, nểu Tiểu Minh Tử không ở đây, nàng còn có thể leo thẳng lên cây, trốn không để bị đám người kia nhìn thấy. Nhưng có Tiểu Minh Tử ở đây, thế nên tất cả liền biến thành một câu chuyện bị u thương! Đừng có mơ trèo được đi2đâu đã đành, lại còn bị bao vây kín kẽ như thế này nữa!

Nàng nhìn thấy họ, đương nhiên họ cũng nhìn thấy nàng.

Lạc Tử Dạ phân tích một chút. Nếu mình mà đến đây muộn một chút... Thôi được rồi, dù có đến muộn một chút thì chắc chắn Hiến Thương Dật Phong cũng sẽ đến muộn hơn nàng, chờ6nàng bị người ta chém giết gần xong rồi mới đến. Đến sớm một chút ít ra còn có thể biết được chuyện trước mắt này là thế nào. Nếu sau khi những người này đến nàng mới đến đây, đại khái sẽ bị người ta chém cho vài trăm đao rồi mà còn không rõ tất cả tình huống này3là thế nào ấy chứ!

Nàng nhìn đám võ tăng, đám võ tăng cũng nhìn nàng, cứ thế nhìn nhau chằm chằm đầy “âu yếm”. Ánh mắt của nàng rơi xuống cây côn trong tay đám võ tăng. Đám võ tăng bắt đầu nhìn màu quần áo của nàng và cây quạt trong tay, so sánh với tin tức mà trước đó9vừa được chứa đựng trong đầu họ!

Mỗi người một cây côn, tổng cộng một trăm tám mươi người đến! Trên tay cầm quạt, mặc áo đỏ! Giờ thì nên bốc phét, hay nên lật mặt luôn đây? Lạc Tử Dạ ôm trán, đưa hai tay ra làm tư thể xin đầu hàng, lên tiếng giải thích: “Mọi người nghe ta nói,4ta là Lạc Tử Dạ! Là Thái tử tiêu sái của Thiên Diệu, Hiên Thương Dật Phong không phải...”

Nàng còn chưa nói hết câu, một võ tăng cầm côn đứng phía trước bàn cười lạnh một tiếng rồi ngắt lời nàng: “Vừa rồi những điều mà chúng ta nói, người đều nghe thấy cả rồi chứ gì? Nhưng phàm là người có chút đầu óc thì ta nghĩ lúc này ngươi cũng sẽ không bao giờ thừa nhận mình là Hiến Thương Dật Phong. Muốn mạo nhận là Thái tử cũng phải xem chúng ta có tin không dâ!”

“Này, các ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy. Con người ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ta thực sự là Lạc Tử Dạ. Phải rồi, trên người ta có tín vật!” Nói rồi nàng vội cúi đầu xuống, gỡ ngọc bội ở eo mình ra. Bên trên đó, đúng là có dấu ấn của hoàng thất, hoàng tộc Thiên Diệu.

Mặt nàng tỏ vẻ vô cùng khó xử, trong lòng lại thầm rơi lệ đầy mặt! Nàng thực sự không hiểu rõ lắm, tình thể đang yên đang lành, sao tự dưng lại phát triển thành dạng này chứ. Biết ngay là không thể tùy tiện nhận lời mời của Hiến Thương Dật Phong mà. Đểu tại tôi qua tên khốn kiếp Phương Vô Trù kia tự dưng đi nói chen vào, làm nàng mơ mơ hổ hổ nhận lời hắn!

Nếu đánh nhau với những người này, đối với nàng mà nói thì thật ra vấn đề cũng không phải quá lớn. Nhưng mẹ kiếp, cái cảm giác bị người ta tính kế như thế này, thì thực sự là... không thoải mái tí nào!

Nào ngờ, nàng không lấy tín vật kia ra còn đỡ, vừa lấy tín vật ra, đã có người lập tức lên tiếng: “Đừng tin y, đêm qua ta vô tình nghe được tin tức, nói rằng Thái tử điện hạ và Hiến Thương Phong vương ngầm có mối quan hệ rất mật thiết! Để biểu lộ sự thân mật, Thái tử đã tặng chiếc ngọc bội thiếp thân của mình cho Hiến Thương Phong vương rồi!”

“Đệch mợ!” Lạc Tử Dạ suốt chửi thề! Rất rõ ràng rằng tất cả những chuyện này người ta đều đã tính toán kỹ càng cả rồi. Không chỉ cố ý nói ngược quần áo của nàng và Hiến Thương Dật Phong, mà ngay cả chuyện có thể nàng sẽ lấy tín vật ra chứng minh thân phận, họ cũng đã tính đến, thậm chí là nói ra rồi.

Đột nhiên nàng chợt cảm thấy mệt lòng vô cùng! Nàng còn đang nghĩ xem nên nói thêm câu gì để giải thích cho mình một chút, nhưng những người tính cách nóng nảy này đã không còn muốn nghe nữa rồi. Họ giận dữ quát lên với nàng: “Hiến Thương Dật Phong, ngươi đừng hòng giả vờ nữa! Ngươi giết Định Viễn đại sư, món nợ này dù Hoàng đế bệ hạ không tính toán với người, thì quốc tự chúng ta nhất định cũng sẽ phải tính toán rõ ràng với ngươi! Định Viễn đại sư nhân từ lương thiện, trí tuệ biết bao. Cả một đời làm việc thiện tích đức, không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt. Vậy mà tên cầm thú nhà ngươi, cướp đoạt long mạch đã đành, lại còn dám hại cả tính mạng của Định Viễn đại sư! Chúng ta tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện người đã làm ra việc như thế rồi còn có thể sống sót rời khỏi Thiên Diệu! Chúng ta muốn người nợ máu phải trả bằng máu. Dù cho sau khi giết người, chúng ta có bị chém đầu cũng cam lòng!”

Nghe xong những lời này, vấn đề đầu tiên nảy ra trong đầu nàng lại là, may quá! Quả nhiên, tuy cuối cùng Định Viễn đại sư bị đám Thanh Viễn phản bội, nhưng những việc ông ấy đã làm trong cả cuộc đời, thực sự vẫn có người trân trọng nó. Ví dụ như đám người trước mặt nàng đây, thà rằng phải gánh tội danh giết chết Vương gia nước khác, cũng vì thế mà trả giá bằng cả tính mạng của mình, họ cũng đều không tiếc, kiên quyết muốn báo thù cho Định Viên!

Thế nên, tuy trên thế gian này, lòng tin giữa người và người càng lúc càng mong manh yếu ớt, nhưng vẫn còn có một chút chân tình đủ để tồn tại vĩnh viễn, cũng đủ để dùng tính mạng ra để đánh đổi!

Nhưng dù trong lòng nhanh chóng nghĩ được hết những điều này, thì Lạc Tử Dạ cũng không thể chịu đựng được chuyển mình bị người ta coi là Hiến Thương Dật Phong và bị người ta chém giết như thế này: “Các ngươi nghĩ mà xem, trước

mắt, các ngươi nghe được nhiều thông tin như thế, nhưng những thông tin này, đều là do ai nói ra?! Là tự Thái tử nói ra sao? Nhất định không phải rồi, đúng không?! Hơn nữa, các ngươi không cảm thấy rằng thời gian mình nghe được những thông tin đó thực sự quá trùng hợp sao? Tối qua Định Viễn đại sư xảy ra chuyện, hôm nay Hiến Thương Phong vương và Thái tử gặp gỡ, nửa đêm các ngươi đã nghe thấy những thông tin như vậy rồi. Chênh lệch thời gian như vậy rõ ràng đã nói cho chúng ta biết rằng, chuyện này có vấn đề!”

Nói tới đây, nàng thấy sắc mặt của những người này dường như đã có vẻ buông lỏng hơn vài phần rồi.

Sau khi nói xong câu nói, nàng lại nói tiếp: “Còn nữa, các ngươi nghĩ mà xem, trước khi Hiến Thương Dật Phong giết Định Viễn trưởng lão thì đã phải người ẩn nấp vào trong này rồi, ít nhất cũng phải người cải trang nằm vùng trong đây từ năm năm trước. Điều này cũng nói rõ rằng người này có tâm kể rất thâm sâu, các ngươi cho rằng một người như vậy sẽ tùy tiện để bị các ngươi bao vây giống như ta thế này sao? Chúng ta có lý do tuyệt đối để tin tưởng rằng, những lời mà tôi qua các ngươi nghe được đó, chẳng qua chỉ đều là một cái bẫy do Hiến Thương Dật Phong thiết kế mà thôi. Hắn lừa các ngươi, để các ngươi giết ta! Chờ đám người các ngươi giết chết Thái tử ta đây, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng nổi trận lôi đình!”

Phân tích tới đây, nhìn thấy trong đám người kia đã bắt đầu có người quay sang nhìn nhau, nàng lại tiếp tục bổ sung thêm: “Giết Thái tử, là tội lớn! Đến lúc đó, dù đám người các ngươi đã xuất gia, rời bỏ hồng trần rồi, thì cũng không trốn thoát được số mệnh bị chém đầu cả nhà, tịch thu tài sản! Các ngươi đều bị giết sạch cả, như vậy người muốn giết Hiên Thương Dật Phong báo thù cũng chẳng tồn tại nữa! Hắn thì an toàn rồi, còn chúng ta thì chết cả. Các ngươi cảm thấy kết quả như vậy có phải là kết quả mà các ngươi muốn không?”

Nói tới đây, khóe môi Lạc Tử Dạ giật run lên, lẽ nào Hiến Thương Dật Phong đã nghĩ đến điểm này rồi, nên mới làm cái chuyện hãm hại nàng một cách vô sỉ, không bằng cầm thú, không bằng heo chó đó sao?

Phân tích của Lạc Tử Dạ quả thật cũng hơi mạch lạc, những đám võ tăng cũng không dễ dàng lựa chọn tin tưởng nàng. Họ quan sát nàng một lúc, rồi một người lên tiếng: “Tuy những lời người nói cũng có chút ý nghĩa, mục tiêu của chúng ta là Hiên Thương Dật Phong. Nếu giết người rồi, mà người lại không phải là Hiên Thương Dật Phong, thì e rằng, hậu quả đó chúng ta thực sự cũng không gánh vác nổi! Chỉ có điều, dựa vào cái gì mà chúng ta dám tin lời ngươi nói là thật chứ?”

Câu nói này đã hỏi đúng vào trọng điểm! Hiện giờ trong tay Lạc Tử Dạ căn bản không có chứng cứ gì để chứng minh bản thân mình. Ngọc bội có thể lấy ra để chứng minh cũng đã bị người ta sắp xếp trước một bước rồi. Thế nên, câu hỏi này cũng không dễ trả lời như vậy. Nàng yên lặng nhìn họ một lúc rồi mới nói: “Ta nghĩ là, trước hết các ngươi có thể tìm một người đã từng gặp ta đến đây để xác nhận thân phận của ta!”.

Sau khi nói xong câu này, nàng lại bổ sung thêm: “Các ngươi nghĩ mà xem, tìm một người đến xác nhận thân phận của ta, thực sự cũng đâu phải chuyện gì khó khăn. Nhưng nếu giết nhầm ta, thì cũng đồng nghĩa với việc trúng gian kể của Hiên Thương Dật Phong, đã không thể báo thù cho Định Viễn đại sư đã đành, còn sẽ khiến các ngươi đánh mất tính mạng. Hậu quả như vậy cực kỳ không có lợi. Các ngươi thấy sao?”

Nói tới đây, Lạc Tử Dạ cũng sắp rơi cả nước mắt! Uổng công nàng lần đầu tiên gặp Hiên Thương Dật Phong còn cảm thấy hắn đường hoàng, dịu dàng như ngọc, hẳn là khá dễ theo đuổi, mà dù có không dễ theo đuổi, ít ra cũng sẽ không phải lo về tính mạng! Giờ thì hay rồi, còn chưa bắt đầu theo đuổi mà cái mạng nhỏ này đã treo ngược trên không trung luôn!

Nghe câu này của nàng, có người đã bắt đầu lộ vẻ dao động, xem ra cũng định tin rồi.

Kết quả, là nàng còn chưa kịp vui mừng vì sắc mặt của họ có chuyển biển, đột nhiên một võ tăng lại nói: “Đừng có tin y! Cơ hội giết Hiến Thương Dật Phong chỉ có một lần này thôi, hiện giờ y chỉ đang cố kéo dài thời gian. Chờ những người khác đến chúng ta có muốn giết Hiên Thương Dật Phong cũng không thể nữa! Cơ hội chỉ có một lần này thôi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

Hắn vừa nói ra câu này, suýt chút nữa là Lạc Tử Dạ nhảy dựng lên hỏi thăm cả tổ tông nhà hắn rồi! Nàng co giật khóe môi hỏi vặn lại: “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đây là lời mà một người xuất gia của Phật có thể nói ra sao?”

Lời này cũng thuận tiện nhắc nhở họ, thân đã là người nương nhờ Phật tổ, làm việc gì cũng không nên bạo lực như thế. Người nhà Phật phải tránh việc sát sinh mà! Hành vi của nó như thế này hoàn toàn không phù hợp chút nào!

Thế nên, cậu nhắc nhở này của nàng, cũng có tác dụng với khá nhiều người. Trên mặt của không ít người đã bắt đầu lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ. Nhưng vẫn có một người lên tiếng nói: “Đừng để bị y mê hoặc, loại người như y, chính là vì thấy người của Phật gia chúng ta nhẫn nhịn bao dung, nên mới cho rằng chúng ta yếu đuối dễ ức hiếp! Nếu đã ra tay giết hại Định Viễn đại sư, chúng ta nhất định phải cho đám người bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta!”

Câu nói này của hắn cũng kích động thần kinh nhạy cảm của không ít người, thế nên họ lại bắt đầu dùng ánh mắt hùng hùng hổ hổ nhìn Lạc Tử Dạ!

Lại có người lên tiếng: “Còn nói với y làm cái gì nữa. Y chính là Hiến Thương Dật Phong! Y thấy trong chúng ta ở đây không ai có thể nhận ra y, nên mới có tình nói những lời này để lừa gạt chúng ta! Lại còn dám nói mình là Thái tử nữa chứ, ha ha! Lúc ngươi giết Định Viễn đại sự, ngươi không lường trước được mình sẽ có ngày hôm nay sao? Giờ còn dám lừa gạt chúng ta à?”

Đến lúc này, Lạc Tử Dạ cũng coi như đã hiểu rõ! Nàng đưa mắt nhìn sang, phát hiện ánh mắt của mấy người lên tiếng phản đối đó đều rất kiên định. Những người này, nếu không phải ngu thật, vì quá hận thù nên thư giết nhầm còn hơn bỏ sót thì chính là vì đám tay chân của Hiến Thương Dật Phong trà trộn vào trong chùa này không chỉ là mấy kẻ mà đêm qua nàng nhìn thấy.

Mà trước mắt thì trong này vẫn còn người của Hiến Thương Dật Phong, lúc này dùng để hô hào kích động, giúp những người còn đang do dự kia ra một quyết định cuối cùng. Khi trong lòng người ta còn đang dao động chưa quyết định được, thì cực kỳ dễ bị kích động, đặc biệt là rất dễ bị những kẻ ẩn náu bên cạnh mình kích động. Bởi vì, tiềm ẩn sâu trong ý thức, họ cảm thấy người bên cạnh mình là người đứng về phía mình, là người cùng phe với mình, thế nên lời nói của họ đương nhiên hướng về mình, hơn nữa cũng càng có lý hơn!

Thế nên, cùng với câu nói kia, ánh mắt những người đó nhìn Lạc Tử Dạ càng thêm kiên định. Chỉ có điều, kiên định là vậy nhưng họ cũng vẫn chưa ra tay, đại khái là vì cũng sợ thực sự giết nhầm người!

Mà lúc này, Tiểu Minh Tử đứng nhìn cả nửa ngày, thực sự không nhịn nổi nữa, bèn tức giận quát: “Đám điêu dân các ngươi, lại dám uy hiếp Thái tử như vậy! Nếu như truy cứu lên, tội danh này các ngươi gánh nổi sao? Người kế vị của một nước

trong chùa của các ngươi, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi cảm thấy liệu các ngươi còn được mấy người sống sót?! Giết Hiến Thương Dật Phong, có thể mấy người các ngươi chết là xong chuyện, nhưng giết Thái tử, thì cả cái quốc tự này đều phạm phải tội mưu hại người kế vị, phải gánh tội danh âm mưu tạo phản, các ngươi có gánh nổi không?!”

Lời của Tiểu Minh Tử coi như có căn cứ, lý lẽ đàng hoàng, cường độ âm thanh rất lớn, khiển Lạc Tử Dạ phải nhìn gã một cái đầy khen ngợi. Quả là mầm non đầy triển vọng, nói năng gãy gọn mạch lạc như vậy, sau này hẳn có thể giúp mình không ít việc!

Thế nên lúc này, đám võ tăng càng trầm mặc hơn.

Họ lo rằng tất cả chuyện này đều chỉ là một âm mưu của Hiến Thương Dật Phong, khiến họ giết nhẩm Thái tử, cuối cùng Hiên Thương Dật Phong lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết, đứng nhìn bọn họ từng người từng người chết thảm chết thương. Họ cũng lo người trước mặt đây chính là Hiên Thương Dật Phong, nếu lần này buông tha cho hắn, hoặc lãng phí thời gian đi kiểm chứng, thì sẽ bỏ lỡ mất cơ hội giết hắn ngay trước mắt, sau này dù có biết Hiên Thương Dật Phong là ai, thì đại khái cũng không còn cơ hội mà báo thù nữa!

Vì vậy, trong lòng họ đang rất mâu thuẫn, không biết nên xông lên hay không nữa!

Ngay lúc này, một võ tăng lên tiếng: “Dù y có là Thái tử đi chăng nữa thì đã sao? Bao nhiêu năm nay, không có việc ác gì là Thái tử không làm, chết cũng không có gì đáng tiếc! Nếu sau này hoàng triều Thiên Diệu của chúng ta bị giao vào tay y, | thì hậu quả thê thảm thế nào hắn cũng không cần phải nói, quốc gia xuống dốc cũng là chuyện không cẩn tưởng tượng cũng biết. Nếu bây giờ chúng ta giết y, ngược lại còn trừ hại cho Thiên Diệu, tạo phúc lành cho bách tính!”

Nói rồi hắn lại bồi thêm: “Đây chính là tấm lòng bác ái mà Phật Tổ nói đó. Giết một người nhưng cứu được tất cả thiên hạ, hoàn toàn đáng giá! Hơn nữa, nếu y thực sự là Thái tử, biết rõ Hiên Thương Dật Phong giết Định Viên đại sự mà vẫn còn hẹn gặp gỡ Hiên Thương Dật Phong, như vậy hiển nhiên chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả. Chưa biết chừng, y chính là đồng bọn của Hiến Thương Dật Phong, chúng ta đừng để bị y lừa gạt!”

Giờ thì hay rồi, nếu hắn đã nói ra như vậy, thì dù giờ nàng có chứng minh được thân phận của mình, họ cũng sẽ không cam lòng cho qua! Quả nhiên, hắn nói câu đó xong lập tức nhận được sự tán thành cao độ từ những võ tăng khác. Họ không nói nhiều lời nữa, trực tiếp giơ gậy lên lao vào đánh Lạc Tử Dạ! Lạc Tử Dạ giơ tay túm Tiểu Minh Tử lên, ném ra xa rồi nói: “Chạy đi! Đừng có ở lại đây vướng chân ta!”

Tiểu Minh Tử vốn không muốn đi, nhưng nghe nàng nói vậy, gã cũng chỉ có thể chạy trước! Đúng thế, gã không biết võ công, ở lại đây sẽ chỉ làm vướng chân Thái tử. Trước mắt nếu chạy trước, ít ra còn có thể đi gọi quân cứu viện cho Lạc Tử Da!

Gã bỏ chạy trối chết. Đám võ tăng chỉ nhìn theo bóng lưng tiểu Minh tử. Đại khái cũng là nghĩ rằng bạn có đầu, nợ có chủ, nên không có ai đuổi theo giết Tiểu Minh Tử, tất cả đều giơ thẳng gậy lên lao về phía Lạc Tử Dạ, chỉ muốn lấy mạng của một mình Lạc Tử Dạ thôi!

Một gây đập tới, Lạc Tử Dạ nghiêng người tránh được! Nhưng một cây gậy lại nhanh chóng đập tới từ sau lưng nàng!

Mà lúc này, ở cách đó không xa, có một đám người đi tới. Người đứng chính giữa đám người kia có thân hình quỷ mị, dáng người cao to vạm vỡ, đích thị là Nhiếp chính vương điện hạ. Họ đứng cách bên kia khoảng một trăm mét. Sau lưng Nhiếp chính vương điện hạ có rất nhiều hộ vệ đi theo. Khi đôi mắt ma mị của Nhiếp chính vương điện hạ nhìn thấy tình cảnh xảy ra bên Lạc Tử Dạ, hắn bèn giơ tay phải lên!

Đây là chỉ lệnh “dừng bước”. Hắn đứng khựng lại, không bước tiếp nữa. Đám người đi theo hắn cũng lập tức dừng lại, cung kính đứng đó, nhìn thẳng về phía trước!

Phượng Vô Trù chắp tay sau lưng, nhìn tình hình phía bên kia. Võ công của đám võ tăng trong quốc tự này đều không thấp, huống hồ là một trăm tám mươi người cùng tấn công một lúc! Đột nhiên hắn bắt đầu thấy tò mò, không biết liệu sủng vật của mình có bản lĩnh để đánh lui đám người này không? Thế nên, hắn bên dừng lại đứng ở đây, không tiếp tục tiến lên nữa. Chỉ có điều, cũng ngay thời khắc này, hắn lại hiểu được nguyên nhân xảy ra tình cảnh hiện tại!

Lại là mưu kế của Hiên Thương Dật Phong Khóe môi ngạo mạn của hắn nhanh chóng lộ ra một vẻ mặt mỉa mai, rõ ràng là vô cùng khinh bỉ phương thức tính kể như thế này! Dù sao ở bất cứ thời điểm nào, cách tấn công của Nhiếp chính vương điện hạ cũng đều luôn mang tính trực diện, tính áp đảo, đương nhiên hắn cực kỳ coi thường mấy phương thức quanh co vòng vèo, không quang minh lỗi lạc này! Chuyện này cũng không phải vì hắn quyết chí muốn làm một người quang minh lỗi lạc, mà là khi thực lực của một người tới được một trình độ nhất định, thì làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải quanh co vòng vèo, cứ trực tiếp ra tay thẳng thừng là đủ rồi!

Đương nhiên lúc này Lạc Tử Dạ cũng không hề biết mình đã bị Phượng Vô Trù quan sát. Trong lòng nàng đang thầm gào thét hàng mấy trăm lần câu “đệch mờ”, nhưng tư thế vẫn vô cùng ung dung. Nàng vén góc vạt áo lên nhét vào eo, cắm cả cây quạt vào trong thắt lưng.

Nàng nhanh tay giật lấy cây gậy trong tay một võ tăng!

Sau đó, nàng áp sát lại gần, từng gây từng gậy gõ thẳng vào đầu họ, vô cùng đơn giản mà lại dứt khoát, từng cái từng cái càng đơn giản hơn, đập cho bọn họ hôn mê! Gần như không nhìn rõ được nàng hành động như thế nào, mà đám võ tăng kia cũng không kịp phát huy võ công của mình thì từng người một cũng đã bị gỡ hôn mê rồi!

Kỹ xảo này nhìn thì có vẻ rất đơn giản, bạo lực, hoàn toàn không có chiêu thức gì, nhưng phàm là những người hiểu một chút võ công thì đều có thể nhìn ra được. Nếu gõ trúng một hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng lần nào cũng đều gõ trúng, hơn nữa vị trí đánh xuống còn chuẩn như vậy, thì chắc chắn không thể là trùng hợp được!

Nhìn thấy vậy, đôi mắt ma mị của Phượng Vô Trù hơi nheo lại, lộ ra chút thán phục. Diêm Liệt cũng trợn trừng hai mắt, dường như không thể tin nổi!

“Bảy mươi tám... bảy mươi chín... tám mươi mốt...! Giải quyết xong!” Lạc Tử Dạ vừa lao tới vừa đếm, hơn nữa còn đánh đám người kia ngất xỉu hết, vô cùng chuẩn xác! Họ cũng chỉ nhận nhầm người thôi, thế nên không cần phải lấy mạng họ, đánh ngất là được rồi!

Sau khi đánh xong, nàng ném gậy đi, lại chậm rãi thả vạt áo vừa nãy vén lên eo xuống! Nàng rút cây quạt nhét ở thắt lưng ra, ra sức quạt thật mạnh để thổi bay mồ hôi ướt đẫm trên đầu mình đi...

Nàng cố gắng tìm lại hình tượng thổ hào phong độ phiêu dật của mình! Đương nhiên, cũng vì lúc này đám người Phượng Vô Trù ở cách nơi này quá xa nên nàng không chú ý đến.

Đại khái là sau khi quạt đến gần khô hết mồ hôi trên đầu, có vẻ như nàng cũng sẽ không vì tức giận mà lần sau vừa nhìn thấy Hiến Thương Dật Phong đã lao thẳng đến bổ cho hắn một đao nữa. Tâm trạng của nàng hiện giờ mới tạm bình tĩnh lại một chút, mặt lộ ra ý cười. Chỉ có điều, nụ cười đó hoàn toàn không chạm tới đáy mắt!

Cũng đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân truyền tới. Tiếng bước chân này không vội không chậm, rất phù hợp với hình tượng thường ngày của Hiến Thương Dật Phong!

Không bao lâu sau, người kia liền xuất hiện trước mắt nàng. Có điều, nhìn dáng vẻ của hắn ta thì thực sự chỉ vừa mới tới đây. Hắn nhìn lướt qua tình hình ở đây một lượt rồi mỉm cười nói: “Thái tử dũng mãnh như thần, nhiều người như thế này mà cũng không phải là đối thủ của Thái tử!”

Lạc Tử Dạ hơi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười giả không khác gì hắn, đáp: “Đó là lẽ đương nhiên, bản Thái tử căn bản không hề ra tay, chỉ đứng ở đây thôi, họ đã đồng loạt ngã hết cả, tất cả đều bị sắc đẹp của gia chinh phục!”
— QUẢNG CÁO —