*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từng câu từng chữ mà hai người nói đều nhấn mạnh cùng một vấn đề, đó chính là tất cả những mâu thuẫn này đều bắt nguồn từ việc đối phương liên tục gây chuyện và khiêu khích hai người trước
Hai người đối phó ngược lại chỉ là vì phản công mà thôi
Điều này tất nhiên không thể tính là sai lầm của hai người được.
Minh Dận Thanh hơi khựng lại, sắc mặt của hắn biến thành màu đen
Thế nhưng mà do gương mặt hắn vốn đã bị lựu đạn nổ đen thui nên dù sắc mặt hắn thay đổi cũng không có ai phát hiện ra được
Chẳng qua là hắn không thể nói thêm gì được nữa.
Thật vậy, Doanh Tần vốn không làm gì mích lòng hắn, lúc đầu hắn đúng là người muốn giết Doanh Tần
Dù cho hắn có phân tích ra một trăm lý do vì3sao mình nhất định phải diệt trừ Doanh Tần cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó chính là ban đầu đối phương không hề đụng chạm gì đến mình, là mình chủ động ra tay với đối phương trước! Hắn ta không có gì để nói nhưng Long Ngạo Địch lại có.
Hắn giơ tay lên lau sạch vệt đen trên mặt mình, gương mặt lạnh lùng vào giờ phút này càng rét lạnh hơn, đôi mắt đỏ như máu của hắn liếc nhìn về phía Lạc Tử Dạ, hắn nói: “Nếu là như vậy thì bản tướng quân đúng là từng uy hiếp Thái tử vài lần, nhưng mà bản tướng quân chưa hề ra tay cũng như chưa từng làm tổn thương đến Thái tử
Vậy mà mấy ngày trước Thái tử lại đem một con chó chết đến để giỡn cợt bản tướng quân, Thái0tử nghĩ xem bản tướng quân có nên tức giận vì chuyện đó hay không?”
Nghe hắn ta nói thế, Lạc Tử Dạ yên lặng một lát
Đúng là lần trước nàng tính kế Long Ngạo Địch có vẻ không được nghĩa khí cho lắm, thế nhưng: “Nhưng mà trước đây Long tướng quân có tính kế bản Thái tử thật, nửa đêm theo dõi rồi muốn giết bản Thái tử cũng là thật!”
Nàng vừa dứt lời, Long Ngạo Địch cũng không nói gì nữa.
Nói thật ra thì hắn thật sự có tính kế Lạc Tử Dạ một chút, hắn cảm thấy chuyện ấy không sao cả, dù sao thì người trong triều đình cũng toàn tính kể lẫn nhau thôi, chuyện như thể xảy ra như cơm ăn hằng ngày
Thế nhưng hắn cũng biết bụng dạ của Lạc Tử Dạ hẹp hòi, dù cho mình chưa làm y chịu tổn5hại gì nhưng y vẫn sẽ đem chuyện đó ra để nói
Thật ra phản ứng lúc này củay cũng nằm trong dự đoán của hắn.
“Đấy! Hết lời để nói rồi chứ gì? Nếu đã vậy thì có thể không đánh nữa được không? Có gì thì cứ nói chuyện đàng hoàng với nhau, mà trước khi nói phải đưa gia thuốc giải cho chất độc trên tay gia đã!” Đây mới là trọng điểm mà Lạc Tử Dạ muốn nói
Lần trước, Võ Lưu Nguyệt dùng cổ Đoạn Trường đã đủ để giày vò nàng và Doanh Tần rồi, lần này Võ Hạng Dương ra tay, e rằng thủ đoạn của hắn ta chẳng nhân từ hơn Võ Lưu Nguyệt bao nhiêu, độc đó tám chín phần là thứ chết người
Vì thế nên nếu vấn đề này có thể giải quyết trong hòa bình thì tốt nhất là giải quyết4trong hòa bình đi, quan trọng là phải lấy được thuốc giải nữa!
Có điều, đối phương lại không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Võ Hạng Dương trực tiếp cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, do người ngốc hay người cho rằng chúng ta ngốc? Lần này người bị trúng độc, Doanh Tần lại trung cổ Đoạn Trường, thế mà người còn mong chờ chúng ta sẽ chấm dứt giao tranh?”
“Được rồi!” Nàng biết ngay đối phương sẽ không dễ nói chuyện như vậy, chẳng qua nàng nói mấy câu này không phải để đạt được hiệu quả ấy
Chỉ mong rằng Đạm Đài Dục Đường không làm cho nàng thất vọng!
Bởi vì khi Đạm Đài Dục Đường đến đây, câu đầu tiên mà nàng ta nói không phải là nàng ta đến giúp Võ Hạng Dương mà là nổi giận đùng đùng nói rằng9nàng đối phó với Hạng Dương ca ca của nàng ta
Sự mờ ám trong này đã quá rõ ràng rồi!
Lạc Tử Dạ liếc nhìn Đạm Đài Dục Đường rồi lại nhìn Võ Hạng Dương, sau đó nàng bổ sung thêm: “Rốt cuộc là con dao găm dùng để đánh lén gia mà người giấu trong tay áo đó đã được tẩm độc gì?”