*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của Võ Lưu Nguyệt lại truyền đến một lần nữa: “Phụ hoàng!” Ánh mắt Võ Tu Hoàng chợt trở nên rét lạnh, trong tay lập tức ngưng tụ nội lực thành một khối cầu rồi phóng tới Phượng Vô Trù! Đồng thời, ông cũng nhanh chóng lùi về sau mười trượng, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tấn công của đối phương
Ông cũng không định trao đổi điều kiện với Phượng Vô Trù nữa mà nói luôn: “Phượng Vô Trù, đủ rồi đấy! Trẫm chẳng còn điều kiện gì để bàn bạc với người nữa!”
Đến lúc này, lời nói của ông mới có vẻ uy nghiêm của Hoàng đế bệ hạ
Vả lại, tuy ngoài mặt ông vẫn3rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu sốt ruột
Ông không nhận ra giọng của người khác, nhưng giọng nói của Võ Lưu Nguyệt lại nghe thấy rõ ràng! Đương nhiên Phượng Vô Trù cũng biết bây giờ đối phương không định trao đổi điều kiện với mình nữa
Ông quyết định như vậy vì hai nguyên nhân
Nguyên nhân thứ nhất là ông biết mình không phải một người dễ nói chuyện
Nguyên nhân thứ hai là hiện giờ Võ Lưu Nguyệt đã xảy ra chuyện không may! Hắn nhướng mày, vừa nhìn liền thấy Tiêu Thanh đang đứng ở một bên.
Hẳn là có chuyện quan trọng nên Tiểu Thanh mới đến đây vào lúc này, mà hắn cũng không muốn tiếp tục giằng co0với Võ Tu Hoàng nữa! Vì vậy hắn đưa mắt nhìn đối phương, sau đó cười lạnh một tiếng đầy giễu cợt: “Cô rất tò mò, Võ Tu Nguyệt có đúng là con gái của người hay không?”
Hắn nói xong cũng không để ý tới sắc mặt xanh mát của Võ Tu Hoàng sau khi nghe mình nói lời này, lập tức xoay người đưa mắt nhìn Tiêu Thanh.
Tuy rằng hắn không thích Võ Tu Hoàng những quả thật Võ Lưu Nguyệt có tính tình tệ hại như thế không xứng làm con gái của vị Võ thần đại nhân này
Mà lúc này, Tiêu Thanh cũng lập tức bước tới, khom người bẩm báo: “Vương, trước mắt có một việc, thuộc hạ không biết5đây có phải là chuyện quan trọng hay không nhưng vì tránh xảy ra sai lầm, thuộc hạ vẫn thổi tiêu ngọc đen!”
Lúc hắn bẩm báo, sau gáy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng cũng khá là bất đắc dĩ.
Hắn đã phụ trách mảng tin tức trong phủ Nhiếp chính vương bao nhiêu năm nay, thế mà bây giờ lại nói với Vương là hắn không biết đó có phải là tin tức quan trọng hay không
Xét ở một khía cạnh nào đó, có phải điều này chứng tỏ mình đã mất đi khả năng cơ bản nhất - khả năng phán đoán tính quan trọng của tin tức.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong thì lập tức cảm nhận được đôi mắt4ma quỷ của đối phương đang nhìn đỉnh đầu mình chằm chằm và cả thái độ lạnh lùng, u ám, bực bội của đối phương nữa.
“Nói!”
Phượng Vô Trù chỉ nói một chữ, giọng điệu vừa bá đạo vừa uy nghiêm lại vừa lạnh lùng, ra hiệu cho đối phương mau bẩm báo.
Hắn vừa thốt ra một tiếng này, Tiêu Thanh lập tức khom người báo cáo: “Khởi bẩm Vương, chuyện là thế này! Hiện giờ Thái tử điện hạ và đám người Võ Hạng Dương, Long Ngạo Địch đang giằng co trên đường
Đạm Đài Dục Đường đã đến giúp Võ Hạng Dương
Cách đây không lâu trên đường còn xảy ra vụ nổ liên hoàn...”
Hắn còn chưa nói xong, trước mặt chỉ còn lại một9cơn gió lướt qua
Nhiếp chính vương điện hạ đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mà giờ phút này, hiển nhiên Võ Tu Hoàng cũng nghe thấy những lời hắn vừa nói
Con trai mình đánh nhau với người ta trên đường lớn rồi xảy ra vụ nổ liên hoàn ư? Trong tình huống này, theo nguyên tắc, hẳn là người làm cha như ông phải lập tức tới xem thử.
Nhưng đúng lúc này, tiếng kêu cứu của Võ Lưu Nguyệt lại vang lên một lần nữa! Võ thần đại nhân nhíu mày, không chút do dự lựa chọn đi về phía Võ Lưu Nguyệt.