*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9hưng lúc này Minh Dận Thanh cũng lên tiếng: “Các ngươi thật không hổ là người một phe
Lạc Tử Dạ nghĩ cách chia rẽ chúng ta, mà Doanh Tần ngươi cũng thế! Sao nào, bây giờ cơ sự lại ra nông nỗi này, Đạm Đài Dục Đường rút lui rồi, các ngươi nghĩ chúng ta cũng sẽ rút lui sao?”
Dù sao Võ Hạng Dương không muốn giết Doanh Tần nhưng nhất định phải diệt trừ Lạc Tử Dạ.
Mà nếu Doanh Tẩn còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không để cho đối phương giết Lạc Tử Dạ! Vì vậy bọn họ hợp tác với nhau là điều cần thiết, thậm chí là bắt buộc, trừ khi Võ Hạng Dương định từ bỏ kế hoạch diệt trừ Lạc Tử Dạ vào lúc này!
Minh Dận Thanh vừa nói xong, vẻ do dự thoáng qua trong mắt Võ Hạng Dương lập3tức tiêu tan
Ánh mắt hắn chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, sắc mặt cũng nghiêm nghị hơn
Hắn nhìn Doanh Tần và nói: “Tuy ta không định đắc tội người, nhưng người nhất định sẽ bảo vệ Lạc Tử Dạ! Về vấn đề liên quan đến Lạc Tử Dạ, cả hai chúng ta đều không nhượng bộ
Nếu đã vậy, cho dù không thể đắc tội người thì ta cũng đành phải đắc tội
Hôm nay, ta chỉ có thể lấy mạng các hạ và mạng của Lạc Tử Dạ! Dù sao thì hôm nay, ta chỉ cần cây sáo này là có thể lấy mạng người, đúng không?”
Hắn vừa dứt lời, Doanh Tần bỗng bật cười
Những cặp mắt đào hoa trời sinh quyến rũ lại trở nên lạnh lùng trong nháy mắt
Hắn nhìn đối phương chằm chằm, cười hờ hững: “Vậy các hạ tưởng rằng ta chết rồi thì0các ngươi có thể sống mà rời khỏi đây hay sao?”
Hắn nói xong liền nhẹ nhàng giơ một tay.
Ngay lập tức, xung quanh xuất hiện rất nhiều người áo đen vây chặt khu vực này! Người thuộc phe Lạc Tử Dạ vốn đã đông đảo, lúc này lại có thêm đám người này của Doanh Tần bao vây bốn phía, nếu đám người Võ Hạng Dương ra tay thật thì không dễ thoát thân đầu!
Dù sao người có võ công cao cường cũng khó lòng đối phó với cung tên của hơn một nghìn người! Nếu tên bắn tới, bức tường thịt do đám người áo đen phe bọn họ lập nên một khi sụp đổ thì bọn họ có muốn rời đi cũng không phải chuyện dễ dàng!
Lần này, không chỉ Võ Hạng Dương lộ ra vẻ mặt khó coi mà sắc mặt Long Ngạo Địch5cũng sa sầm
Ngay cả Lạc Tử Dạ cũng giật mình, nhướng mày nhìn đám người mới xuất hiện
Nàng biết bọn họ là thuộc hạ của Doanh Tần, người nào người nấy đều thuộc hàng cao thủ
Nhìn ánh mắt kia mà xem, trong vẻ sắc bén còn xen lẫn sát khí lạnh lẽo, e là đám thuộc hạ này từng giết không ít người đâu!
Một đám người cùng tấn công chắc chắn sẽ tạo thành lực sát thương không nhỏ!
Hơn nữa, năm sáu trăm người này đều là thế lực ẩn giấu sau lưng Doanh Tần ư? Hay là những gì nàng nhìn thấy thật ra chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi?
Sắc mặt Võ Hạng Dương hơi nặng nề, hắn nói: “Cho nên ý của công tử Doanh Tần là người định..
chết chung với chúng ta sao?”
Trong tay hắn có sáo Vạn Cổ, hơn4nữa hắn còn có Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh giúp đỡ
Trước khi bị nỏ tên bắn trúng, hắn chắc chắn có thể dùng cây sáo này lấy mạng Doanh Tần!
Doanh Tần nghe xong cũng chỉ khẽ mỉm cười như thể không quan tâm cho lắm
Hắn nói: “Chết chung thì sao nào, có mấy người các ngươi chôn cùng ta cũng đáng lắm! Ta chỉ cần Tiểu Dạ Nhi an toàn là đủ rồi!” Giọng điệu hờ hững, vẻ mặt thờ ơ
Vết máu nơi khóe miệng đã được lau sạch từ lâu, bờ môi vẫn chưa khôi phục lại màu sắc ban đầu.