*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra thì vẫn còn một câu nữa mà Lạc Tử Dạ không nói, đó chính là nàng vẫn không biết giữa Đạm Đài Dục Đường và Võ Hạng Dương, rốt cuộc là tình yêu đơn phương từ phía Đạm Đài Dục Đường hay là hai người bọn họ đều yêu nhau, cho nên lúc này cũng không dễ đánh giá
Nhưng nếu như bây giờ còn hỏi cô nương người ta rằng tình cảm này có phải do ngươi đơn phương không để phân tích vấn đề, đó không phải là rắc muối lên vết thương của người ta hay sao? Cho nên Lạc Tử Dạ không nói câu này
Đạm Đài Dục Đường nghe nàng nói vậy thì thút thít vài tiếng rồi đột nhiên nghiêng đầu nhìn Doanh Tần và nói: “Ngươi nói đúng! Ít nhất thì ta có3thể nhìn ra, hắn ta thật lòng bảo vệ cho ngươi
Cho dù hắn ta đã trúng độc, bên ngoài còn có sáo Vạn Cổ nhưng hắn ta vẫn sẵn lòng liều mạng che chở cho ngươi!”
Lúc ấy trên đường phố, cảnh Doanh Tần định lấy mạng đổi mạng với bọn chúng để bảo vệ cho Lạc Tử Dạ, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ràng.
Nếu như Võ Hạng Dương mà nàng gặp cũng là người như vậy thì thật tốt.
Không ngờ nàng nói xong lời này lại không đổi lấy được nụ cười của Lạc Tử Dạ, mà chỉ thấy chân mày của Lạc Tử Dạ nhăn lại
Lạc Tử Dạ liếc nhìn Doanh Tần, vẻ mặt không giống như là đang vui, ngược lại giống như hơi mệt mỏi
Giác quan thứ sáu của con gái khiến cho Đạm0Đài Dục Đường nhanh chóng phản ứng lại, nàng hỏi một câu: “Thái tử Thiên Diệu, người người thích không phải hắn ta sao?” Khi nàng hỏi ra lời này, Doanh Tần đang điều tức cũng đúng lúc ngừng lại
Bên ngoài có truy binh nên hắn không dám điều tức quá lâu, mà khi nắm giác quan vừa mở ra, hắn còn chưa mở mắt đã nghe thấy câu hỏi của Đạm Đài Dục Đường
Hắn lập tức cứng đờ, dứt khoát không mở mắt ra, đợi Lạc Tử Dạ trả lời Đạm Đài Dục Đường
Bởi vì so với Đạm Đài Dục Đường, kỳ thật hắn còn muốn biết đáp án hơn.
Lạc Tử Dạ giống như bị nghẹn họng bởi câu hỏi này của Đạm Đài Dục Đường, nàng thản nhiên nói: “Thích vẻ ngoài của hắn, thích phong thái của5hắn, thích mùi hương của hắn, nhất là thích sự đối xử tốt của hắn với gia
Nhưng sự yêu thích này chỉ xuất phát từ sự yêu mến giữa bạn bè với nhau chứ không có gì khác!”
“A..
Lúc trước nghe nói, Thái tử là đoạn tụ..
Ối...” Nói xong lời này, nàng ngước mắt nhìn Lạc Tử Dạ, lo lắng mình nói sai sẽ khiến Lạc Tử Dạ sẽ không vui
Thế nhưng nàng phát hiện ra vẻ mặt của Lạc Tử Dạ rất dửng dưng cũng rất thản nhiên, dường như nàng không hề để tâm một chút nào đến việc người ta chỉ trỏ nàng đoạn tụ.
Lúc này nàng mới yên tâm
Nàng lại nhìn Lạc Tử Dạ, trong lòng cảm thấy người ở trước mặt chắc chắn là thích Nhiếp chính vương điện hạ giống như trong lời đồn, nhưng4nàng không hỏi thẳng mà chỉ hỏi một câu: “Vậy trong lòng Thái tử có người khác sao?”
Lạc Tử Dạ thấy hiện giờ cô nương này đã chịu trò chuyện chứ không khóc nữa, nghĩ chi bằng tâm sự một chút, chuyển dời sự chú ý của nàng ta, tránh để nàng ta lại khóc
Nàng im lặng một lúc, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đạm Đài Dục Đường mà chỉ nói: “Thật ra thì gia cũng không hiểu nổi bản thân cho lắm!” Đạm Đài Dục Đường nghe thể cũng không lên tiếng, cánh tay ôm lấy đầu gối ngồi lẳng lặng, đợi câu tiếp theo của Lạc Tử Dạ
Nàng muốn nghe chuyện của người khác để làm dịu đi cảm xúc của bản thân.
Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn về phía cửa động, nơi đó9có một vệt ánh sáng, chiều lên mắt người lấp lánh
Sau khi nhìn xong, nàng chậm rãi mở miệng nói: “Có một người, hắn nói sẽ để gia đàng hoàng đứng dưới sự che chở của hắn, nhưng gia không muốn
Gia hy vọng mình có thể lớn mạnh, cũng có thể tự mình đứng trên chín tầng mây
Nhưng mỗi khi gia gặp nguy hiểm, hắn không tới hoặc là tới chậm thì gia lại vô cùng không vui, thậm chí còn hơi tức giận
Ngươi nói xem như vậy là tại sao?”
Nói đến đây, nàng cảm thấy hơi buồn cười, không biết là nên dùng từ mâu thuẫn hay là quái đản để miêu tả bản thân mình nữa.
“Vậy chắc chắn là người thích hắn rồi!” Giọng điệu của Đạm Đài Dục Đường rất chắc nịch, hơn nữa ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa còn thích hơn ngươi tưởng tượng!”
Nàng vừa nói ra lời này, Lạc Tử Dạ liền ngây người
Cuối cùng nàng gật đầu nở nụ cười, mở miệng nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, quả thật là gia đã thích hắn rồi, hơn nữa còn thích hơn bản thân tưởng tượng!” Chỉ có điều, nếu như hôm nay tên khốn này không tới..
Ha ha...
Thái tử điện hạ khẳng định, nàng lại không vui rồi, lại khó chịu rồi
“Vậy thì người chỉ thích Doanh Tần như một người bạn..
Vừa rồi khi nói đến hắn thì vẻ mặt ngươi là lạ, thật ra ngươi cũng sợ làm tổn thương hắn đúng không?” Đạm Đài Dục Đường lại nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ
Hai người đều không phát hiện ra, hàng lông mi cong dài của Doanh Tần khẽ run lên.