*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả gia làm hỏng việc bao nhiêu năm qua rồi mà chủ nhân vẫn chưa từng cảnh cáo nó lần nào
Có lúc chủ nhân không vui thì dùng ánh mắt lạnh nhìn nó một lúc rồi thôi, sau đó chủ nhân cũng mặc kệ nó luôn
Hôm nay chủ nhân lại cảnh cáo nó nghiêm túc như vậy, Quả gia không dám vì thiếu chú ý mà sơ suất.
“Biết rồi, biết rồi Quả gia!” Nó trả lời xong liền bay đi
Mân Việt và Tiêu Thanh đều chán nản nhìn về phía cửa, từ tận đáy lòng mình, bọn họ đều hy vọng rằng đến cuối cùng Quả Quả có thể quay lại! “Vương, ngài không cần quá tức giận, cũng không cần phải lo lắng
Thuộc hạ nghĩ có thể là do khi Diêm Liệt lùng bắt Thái tử đã gây ra động tĩnh quá lớn! Thái tử3nghe thấy tin tức nên không dám tùy tiên xuất hiện
Nểu Thái tử biết sợ thì đã chứng minh rằng Thái tử vẫn nể nang ngài lắm, cho nên sau này cũng sẽ bớt quá trớn một chút!” Tính tình của Mân Việt khá là chững chạc nên mới có thể nói như vậy.
Hắn không phải là Lạc Tử Dạ nên cũng không thể biết nguyên nhân Lạc Tử Dạ không dám xuất hiện có phải là do Vương hay không, nhưng mà nguyên nhân sự Vương thì chắc chắn là không thể nghi ngờ! Sau khi nghe Mân Việt nói xong, tâm trạng của Phượng Vô Trù quả thật tốt hơn một chút
Hắn cười lạnh một tiếng: “Y còn biết sợ là tốt!” Hắn nói xong liền khép hai tròng mắt lại, đồng thời dặn dò một câu: “Truyền tin tức ra ngoài, lần này1tốt nhất là do Lạc Tử Dạ tự mình trốn tránh chứ không phải do phe phái nào động tay động chân, bằng không thì bọn họ sẽ phải tự gánh chịu hậu quả!” Hắn vừa dứt lời, Tiêu Thanh lập tức gật đầu nhận lệnh.
Thường thì Vương sẽ không hạ lệnh cảnh cáo, sau khi truyền câu này ra ngoài thì những phe phái xung quanh sẽ không dám làm xằng làm bậy nữa
Tiếp đó là ngồi chờ tin tức
Nhiếp chính vương điện hạ ngồi dựa vào vương tọa một lúc liền đứng dậy, chắp tay đi ra ngoài
Áo bào bằng gấm đen lướt qua kèm theo áp lực khiến cho người ta hoảng sợ! Mân Việt và Tiểu Thanh đưa mắt nhìn nhau, không dám nói nhiều mà chỉ đưa mắt theo bóng hắn đi ra ngoài
Hắn đang đi về hướng lều của Doanh3Tần...
Hai người bọn họ lại nhìn nhau.
Đúng vậy, dựa theo tính cách của Thái tử thì Thái tử chắc chắn sẽ không yên tâm về Doanh Tần, thêm việc y xảo trá nữa
Đội quân hộ vệ Vương Kỵ chưa chắc bảo vệ cửa được, nói không chừng sẽ có lúc bị nàng trộm lẻn vào
Nói chung, tự Vương đi xem thì đáng tin hơn!
Quả thật, mọi người khá hiểu Lạc Tử Dạ, khi Hợp Tề đi ra ngoài làm việc giúp nàng thì nàng thật sự ra khỏi lều, dự định đi tìm Doanh Tần
Sau khi lén lén lút lút tới gần, nàng phát hiện xung quanh lều của Doanh Tần có rất nhiều người coi chừng.
Nàng thở dài một hơi, đang suy nghĩ nên làm cái gì thì lỗ tai nàng chợt run lên, có một loạt tiếng bước chân truyền vào tai nàng
Nàng quay3đầu nhìn lại, hóa ra là người quen, Hiến Thương Dật Phong
Không biết vì sao, từ lúc nàng nhìn thấy anh chàng đẹp trai ngày hôm nay xong, nàng cứ cảm thấy hơi kỳ lạ khi gặp lại Hiến Thương Dật Phong! Có điều, nàng cũng không nói thêm gì nữa mà liếc nhìn hắn: “Ngươi biết gia ở đây à?” “Đoán rằng ngươi sẽ đến nên đợi người hơn hai canh giờ(*).” Hiến Thương Dật Phong khẽ cười, thản nhiên nói
Ngay sau khi nhìn thấy đội quân hộ vệ Vương Kỵ, hắn cũng núp vào: “Đại khái là Phượng Vô Trù đã đoán được người sẽ đến đây nên mới phái nhiều người đến như vậy, hắn dự định bắt người đó!”.
(*) Canh giờ: cách chia giờ của người Trung Quốc xưa, một canh bằng hai giờ đồng hồ, một ngày có mười hai canh.
Nếu9như hắn đoán không sai thì Phượng Vô Trù dành một nửa canh giờ nhưng vẫn chưa bắt được Lạc Tử Dạ nên ngồi không yên, lúc này chắc là hắn sắp tự mình tìm tới đây rồi.