*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì đã gửi gắm quá nhiều tình cảm, cho nên mới càng không thể chịu đựng được, cho dù chỉ là một chút tổn thương đến từ người tín nhiệm, người thân cận.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lạc Tử Dạ khóc
Trước đây cho dù hắn có bóp cổ của nàng, nàng cũng không hề tỏ ra yếu thể trước mặt hắn
Hôm nay nàng khóc như vậy lại càng không đẹp chút nào, không giống mỹ nhân với đôi mắt đẹp chan chứa tình cảm, như hoa lê dính mưa, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho trái tim hắn không thể khống chế được mà đột nhiên thắt lại, dường như nó đã bị nàng bóp chặt.
Hắn đưa bàn tay ra, kéo nàng vào lòng
Lạc Tử Dạ lúc này cũng không để ý đến hình tượng gì nữa, ra vẻ3hay không ra vẻ, lau nước mắt nước mũi lên lồng ngực để trần của hắn
Bờ vai của hắn rất dày rộng, cũng rất vạm vỡ, nàng vùi mình vào lồng ngực của hắn, nhỏ nhắn xinh xắn không khác gì một đứa bé.
Hắn dùng một tay ôm nàng, một tay giữ đầu nàng, áp vào ngực hắn, để nàng tựa vào lồng ngực của mình.
Tóc đen quấn quýt, rủ xuống bên cạnh hai người
Giọng nói ma mị lạnh lùng mang chút dịu dàng chậm rãi cất lên: “Lạc Tử Dạ, nàng cũng không phải là không muốn, chỉ là nàng quá kiêu ngạo, quá bướng bỉnh!” Cho nên, hắn vốn bị sự đố kỵ che mờ mắt, trở nên hồ đồ, mà trong mắt nàng lại ngộ nhận là hắn không tôn trọng nàng, hắn không để ý đến tâm nguyện của nàng
Nàng1nghẹn ngào
Nước mắt nước mũi vẫn đang chảy, nàng khóc lóc: “Không biết người đang nói gì! Dù thế nào bảo bối cũng rất tủi thân...” Nàng thừa nhận, hắn là một anh chàng đẹp trai, nàng thích hắn
Mặc dù nàng chưa chuẩn bị xong, nhưng nếu như hắn nói hắn muốn, chưa chắc nàng đã không muốn
Nàng không mù, có thể nhận ra tấm lòng của hắn đối với mình
Nhưng trong cơn tức giận mà hắn bất chấp, cư xử giống như cưỡng bức nàng, cảm giác đó không dễ hình dung được.
Giống như người mình nương tựa trong nhiều năm đột nhiên đưa tay giáng cho mình một cái tát
“Được rồi! Nàng rất tủi thân.” Hắn hơi buồn cười
Nhìn bộ dạng đáng thương này của nàng, lửa giận trong đôi mắt thần bí đã sớm bị sự hối hận xót xa thay3thế
Hắn vuốt mái tóc dài bị hắn làm rối của nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng.
Động tác rất thân mật rất nhẹ nhàng, nhưng đột nhiên khiến cho nước mắt nàng rơi dữ hơn: “Phượng Vô Trù, lần này người quá đáng lắm!”
Hắn thật sự đã làm nàng sợ hãi, trong mắt nàng, hắn chưa có lúc nào đáng sợ như hôm nay
Nàng nói ra lời này khiến hắn lại bực mình thêm
Hắn nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng lên, lạnh lùng nói một câu: “Lạc Tử Dạ, nàng cũng phải nói đạo lý chứ, lần này quả thật là nàng đã làm sai trước! Cô đã cảnh cáo nàng không chỉ một lần, nhưng nàng...”
“Gia không nói đạo lý!” Nàng thút thít, nhìn chằm chằm vào trong mắt nghiêm nghị thần bí, trời sinh tự cho mình là nhất của hắn,3khóc nức nở: “Phượng Vô Trù, ngươi nói đi, ngươi muốn đạo lý hay là muốn vợ hả?”
Trên đời này có hai chuyện, không thể nào vẹn toàn
Chuyện thứ nhất là cá và bàn chân gấu, chuyện thứ hai là đạo lý và vợ
Phụ nữ trong tình yêu luôn bất chấp đạo lý, huống chi đây còn là một cô gái không đúng đắn như Lạc Tử Dạ.
Hắn giống như bị nàng chẹn họng, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu
Tròng mắt rưng rưng của nàng nhìn chằm chằm vào hắn, đầu mũi cũng đỏ lên
Nhìn nàng đáng thương biết bao, sau khi nhìn nhau mấy giây, trái tim hắn đột nhiên mềm nhũn, không giữ được lớp phòng tuyển lạnh lùng nữa, cất giọng cười: “Được rồi, được rồi! Nàng không cần nói đạo lý, nàng đúng, tất cả là lỗi của Cô! Cô9cũng không cần đạo lý, Cô chỉ cần nàng!”