*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chỉ dựa vào nhiều đó, sao hắn dám nghĩ đến chuyện vương vị kia chứ? Còn nữa...
Hắn xoay người, không dám đối mặt với Phượng Vô Trù, bị ma uy bá đạo nghiêm nghị trên người đối phương bức bách, liền trực tiếp mở miệng nói: “Không giấu gì Nhiếp chính vương điện hạ, tiểu vương cũng không có ý định tranh giành ngôi vua! Thứ nhất, là vì tiểu vương không có bản lĩnh đó, phụ vương cũng không nhìn trúng tiểu vương
Thứ hai, tiểu vương cho rằng, làm vua chẳng có gì tốt, ngày nào cũng bận rộn xử lý chính sự, thật là khiến người ta ưu phiền! Tiểu vương luôn muốn tìm cơ hội thích hợp, xin phụ vương cho một mảnh đất phong, ra ngoài chăn cừu, sống hết quãng đời còn lại!”
Giọng điệu của hắn vẫn thành khẩn như trước
Nhiều năm qua3sống trong vương tộc, nơm nớp lo sợ, chỉ mong có thể bảo vệ mình cũng đã rất vất vả
Hắn không hy vọng cuộc đời còn lại của mình cũng phải sống trong hoàn cảnh như vậy
Làm hoàng đế ở một nơi dùng vũ lực quyết định tất cả như nước Nhung mới là việc cực khổ nhất, nguy hiểm nhất
Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong, cười lạnh một tiếng, nói: “Cô đã hiểu!” Nói xong lời này, liền liếc nhìn Lạc Tử Dạ, sau đó xoay người rời đi
Lạc Tử Dạ nhìn hắn bỏ đi thẳng, nghĩ rằng hắn có chuyện phải xử lý, như việc sắp xếp săn bắn này kia cũng phải hỏi qua ý của hắn
Hơn nữa, giờ mọi người tụ tập hết cả ở đây cũng là một vấn đề hệ trọng rồi.
Lạc Tử Dạ không hiểu hắn hỏi Vương tử Hợp Tề1những thứ này để làm gì, nhưng sau khi Phượng Vô Trù đã đi xa, Diêm Liệt liền chắp tay với Vương tử Hợp Tề, mở miệng nói: “Chúc mừng Vương tử Hợp Tề, nếu như ngài có thể sống qua hôm nay, sau ngày mai, nhất định có thể leo lên ngôi vua nước Nhung!”
Nói xong lời này, hắn nhanh chóng đuổi theo bước chân của Phượng Vô Trù.
“Cái gì?” Vương tử Hợp Tề ngẩn người
“Hả?” Lạc Tử Dạ cũng sững sờ, đây là tình huống gì vậy? Nhưng lúc này Diêm Liệt đã đi rồi, không định trả lời bọn họ
Tính nết Vương thế nào, người bên ngoài không biết, nhưng Diễm Liệt còn có thể không biết sao? Trong mắt Vương, Thái Tử chính là vật sở hữu của Vương, ai cũng đừng hòng nhúng chàm, tối hôm qua Vương tử Hợp Tề còn cùng Thái3Tử trò chuyện với nhau rất vui, mới quen đã thân..
Vương hỏi đối phương có muốn làm vua nước Nhung hay không, với tính tình của Vương, nếu như Vương tử Hợp Tề trả lời muốn làm, vậy có lẽ cả đời đều không làm nổi
Nhưng đối phương trả lời không muốn làm, Vương chắn chắn sẽ cho hắn làm
Đương nhiên, làm hoàng đế mặc dù có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ xấu, nói thế nào thì Vương cũng đâu thể để đối phương nhận được lợi ích lớn lao như vậy được chứ? Vì vậy hôm nay, Vương tử Hợp Tề tám phần là xúi quẩy.
Vương tử Hợp Tề liếc nhìn Lạc Tử Dạ, hỏi: “Diễm Liệt đại nhân này là...”
Lạc Tử Dạ còn chưa nghe rõ lời của Hợp Tề, một tràng âm thanh huyên náo đã vang lên
Chỉ thấy một người đánh ngựa ngang qua,3tốc độ còn rất nhanh, xông đến từ cửa chính doanh trước, đó chính là Võ Hạng Dương
Sắc mặt hắn tái nhợt, ngồi trên lưng ngựa dường như cũng không vững, nhưng vẫn tính là đã tới.
Sau khi đến gần đây, hắn trở mình xuống khỏi lưng ngựa, che ngực ho khan vài tiếng.
Giương mắt lên đúng lúc trông thấy Lạc Tử Dạ, vẻ mặt kia thật sự không thể nói là dễ nhìn, định đi qua ngang qua nàng
Lạc Tử Dạ thấy mà ngạc nhiên, hôm qua tên này đến thở cũng khó thế mà hôm nay lại có thể cưỡi ngựa? Không cần suy nghĩ nhiều, đây nhất định là công lao của vị thần y kia.
Xem ra vị thần y kia quả thực là một kẻ rất đáng gờm! “Cha ngươi đâu?” Lạc Tử Dạ liếc hắn một cái, hỏi về Võ Tu Hoàng
Nàng nói cho9Võ Tu Hoàng thời gian ba ngày cân nhắc, rốt cuộc có muốn tìm Bách Lý Cẩn Thần đến giúp nàng cứu Doanh Tần hay không, bây giờ vẫn chưa trả lời nàng.
Võ Hạng Dương lúc đầu vốn không muốn đáp lại nàng nhưng mà nàng nhắm mắt theo đuổi, mở miệng nói: “Cha ngươi đang làm gì? Nếu ngươi không nói, ta liền nói với Phượng Vô Trù, nói ngươi vô lễ với ta!”
Võ Hạng Dương: “...” Bước chân hắn khựng lại, quay đầu nhìn về phía nàng.
Hắn không biết tính tình người khác thế nào nhưng bản lĩnh và tính tình của Phượng Vô Trù thì hắn đã từng chứng kiến và ăn đủ! Lúc này Lạc Tử Dạ vừa nói như vậy, hắn đành phải đáp lời: “Phụ hoàng nói, ông ấy sẽ nghĩ cách liên hệ với thần y, nhưng đối phương có đồng ý hay không, phụ hoàng cũng không thể cam đoan!” “Đây là cha ngươi bảo người nói cho ta biết hay sao?” Lạc Tử Dạ nhíu mày nhìn hắn
Võ Hạng Dương gật đầu: “Đúng!” Hắn nói xong, không để ý đến Lạc Tử Dạ nữa mà bỏ đi luôn.
Lạc Tử Dạ nhanh chóng chỉ vào bóng lưng hắn, nghiêng đầu nói với Vương tử Hợp Tề: “Ngươi xem, đây là loại người gì, cha hắn bảo hắn truyền lời, thế mà gia hỏi mấy lần mới chịu nói
Ngươi nói xem sao cho hắn lại xui xẻo như vậy chứ, sinh ra một đứa con bất hiểu thế này, bảo hắn truyền lời lại cũng không truyền!” Võ Hạng Dương xanh mặt, quay đầu trừng mắt với Lạc Tử Dạ
Chuyện lúc trước, hắn hoàn toàn không muốn nói một câu nào với Lạc Tử Dạ, tin rằng Lạc Tử Dạ cũng không sẵn lòng đáp lại hắn, cho nên hắn định bảo đám hạ nhân nói với nàng
Nhưng hôm nay, vì tốc độ của hắn nhanh hơn chút nên đám hạ nhân còn chưa kịp đến, hắn đã bị Lạc Tử Dạ ép nói
Sao qua miệng thằng nhóc này, hắn liền biến thành đứa con bất hiếu rồi hả? “Lạc Tử Dạ! Tốt nhất là người ăn nói cẩn thận một chút, chuyện của hoàng thất Long Chiêu ta, không đến lượt người xen vào!” Nói xong lời này, hắn xoay người rời đi
Vương tử Hợp Tề liếc nhìn Lạc Tử Dạ
Lạc Tử Dạ chìa cây quạt trong tay ra, chỉ vào bóng lưng của đối phương, mở miệng nói: “Ngươi xem con nai ngốc này, vừa khích đã nổi nóng! Đúng rồi, vừa nãy người mới nói cái gì?” “Con nai ngốc” phía trước tức giận đến dừng bước.
Nhưng có lẽ là có chuyện phải làm, vì vậy hắn nhịn cơn tức này rồi đi mất
Tâm tình của Vương tử Hợp Tề lúc này rất nặng nề, nhìn Lạc Tử Dạ nói: “Vừa nãy, Diễm Liệt nói...” Phải biết rằng, cho tới bây giờ lời của Nhiếp chính vương điện hạ chính là luật lệ
Trong nhiều trường hợp Diêm Liệt chính là người truyền đạt ý của hắn, vì vậy chỉ cần nghĩ tới lời vừa rồi của Diễm Liệt, hắn liền cảm thấy rất lo lắng cho tương lai của mình.
Hắn không muốn làm vua, thật lòng không muốn!
Lạc Tử Dạ quét mắt nhìn hắn: “Vừa rồi gia đạp ngươi một cái, chính là kêu ngươi đừng nói nữa, thế mà người vẫn cứ nói, giờ trách ai?” “Vừa nãy ta nói cái gì sai sao?” Hắn ngơ ngác hỏi lại.
Lạc Tử Dạ nghẹn họng, khó nói được gì khác, chỉ vỗ một cái vào đầu vai hắn: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, thời khắc quan trọng gia sẽ giúp ngươi
Đừng sợ, thiếu niên không khóc, đứng lên lải nhải!” Hoàng tử Hợp Tề: “..
Tiểu vương...” Tiểu vương trước giờ không lải nhải
Lạc Tử Dạ nói xong, không đợi hắn đáp lời, mà đi thẳng đến giữa chỗ đám người tụ tập, đứng ở chỗ này xem xét cả buổi, cuối cùng cũng không nhìn thấy gì, không bằng đi vào xem xem
Lúc này, Lộ Nhi và Đáp Đáp cũng nhanh chóng đi theo
Đám thủ vệ trông thấy là Lạc Tử Dạ cũng không dám cản trở mà đều cung kính hành lễ, để cho nàng đi vào
Sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng liền sững người!