*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Truyền hắn vào!” Lạc Túc Phong lên tiếng
Chỉ chốc lát sau, Long Ngạo Địch đã bước vào
Hôm qua tuy rằng hắn bị Phượng Vô Trù đả thương nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm, sau một đêm điều hòa hơi thở đã khỏe được bảy tám phần
Vì thế nên lúc tiến vào, biểu cảm trên mặt hắn rất lạnh lùng nghiêm túc, không có dấu vết bị thương
Sau khi hắn đi vào hành lễ xong liền đứng sang một bên
Mặc dù người này đã nói sẽ không làm khó dễ Lạc Tử Dạ nữa, nhưng từ một giây hắn bước vào, Lạc Tử Dạ có dự cảm không phải chuyện tốt lành gì
Nàng đang phiền não thì Lạc Túc Phong lại mở miệng: “Thái Tử có lời gì,3nói tiếp đi!”
“Vâng! Khởi bẩm phụ hoàng, chuyện hôm qua, công chúa Tây Vực không tham gia vào nhóm thích khách! Không chỉ có như thế, hôm qua nàng còn giúp nhi thần rất nhiều
Nếu không có sự giúp đỡ của nàng, lúc đó nhi thần thật sự không biết làm như thế nào cho phải! Khi đó, có người nói rằng nàng giúp nhị thần thì rất có thể sẽ bị cuốn vào rắc rối, nhưng dù vậy nàng vẫn giúp
Cho nên lúc ấy nhị thần đã hứa, nhất định sẽ đảm bảo Tây Vực không bị cuốn vào sóng gió, đảm bảo nàng không xảy ra chuyện gì! Nhi thần lấy thân phận Thái tử một nước ra hứa, một khi đổi ý sẽ ảnh hưởng1đến danh dự của quốc gia ta, kính xin phụ vương nghĩ lại!” Lạc Tử Dạ nói đến đây bèn cúi đầu xuống.
Lạc Túc Phong mở miệng hỏi thẳng: “Lạc Tử Dạ, con cũng biết khi quân là tội như thế nào chứ?” Nàng chấn động, không mở miệng
Tiếp theo, Lạc Túc Phong đánh đòn phủ đầu: “Nàng giúp con ư? Vậy con nói xem, hôm qua những người ở Thần Cơ doanh của con được Cấm Vệ quân dìu trở về, tại sao người nào cũng đều trúng thuốc mê, chỉ có ở Tây Vực? Còn nữa, con đừng tưởng rằng trẫm lớn tuổi thì không biết chuyện gì cả, rốt cuộc Doanh Tần bị thương thế nào? Toàn bộ những thứ này chẳng lẽ không phải3bởi vì cây sáo Vạn Cổ của nữ nhân kia? Bây giờ con nói với trẫm, nàng vốn là giúp con! Lạc Tử Dạ, đầu óc con bị hỏng hay con cho rằng trẫm bị mù?” Ông ta vừa nói như vậy
Lạc Tử Dạ vội mở miệng giải thích: “Phụ hoàng, nhị thần không dám! Nàng đã tặng sáo Vạn Cổ cho người ta từ rất lâu rồi! Bây giờ nhi thần đã khống chế cây sáo dùng trong lúc đánh nhau hôm qua! Về phần số thuốc bột đó, phụ hoàng cũng nói đó là thuốc bột chỉ có ở Tây Vực, nhưng mà ai có thể đảm bảo được, đây là do Đạm Đài Dục Đường rắc ra? Thật ra là do bọn trộm cướp vu3oan hãm hại mà thôi!”
Chuyện hôm qua thật sự quá phức tạp, nếu nói trắng ra sẽ tố cáo toàn bộ đám người Long Ngạo Địch, Võ Hạng Dương, Minh Dận Thanh
Tất nhiên những người này sẽ không thừa nhận, một người trong số bọn họ không thừa nhận, miệng nhiều người hợp lại đến vàng cũng xói mòn, nếu vậy sẽ chứng minh toàn bộ lời của mình đều là giả dối
Thế nên nàng không cần phải mạo hiểm như vậy, cứ nói thẳng như này là được rồi.
Quả nhiên, nàng vừa ngụy biện như vậy, Lạc Túc Phong khựng người
Lông mày ông ta nhíu lại, không biết mình nên đáp lại những lời này ra sao
Chuyện hôm qua, ông ta không có mặt ở hiện trường,9bây giờ Lạc Tử Dạ nói như vậy, ông ta cũng không biết nên cãi lại như thế nào! Vì vậy, ông ta nhanh chóng phóng ánh mắt đến Long Ngạo Địch.
Long Ngạo Địch khựng người, lạnh lùng nói: “Thế thì Thái tử làm thế nào để đảm bảo rằng không phải Đạm Đài Dục Đường giở trò sau lưng, hay là ngài cũng bị nàng che mắt đây?”
Hắn vừa nói lời này ra, Lạc Tử Dạ lập tức ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt vô cùng không tốt
Bởi vì hôm qua tên này mới hứa sẽ không gây khó dễ với nàng nữa, thế mà hôm nay hắn đã bắt đầu kiểm chuyện rồi! Long Ngạo Địch không thèm nhìn nàng lấy một cái, bây giờ hắn nói như vậy không phải vì muốn đối đầu với Lạc Tử Dạ, chỉ là Hoàng để hy vọng nghe thấy đáp án thể này từ trong miệng của hắn mà thôi.
Đối với một hoàng đế, khi người mà mình tương đối tín nhiệm nói chuyện tất nhiên là phải dựa vào tâm ý của hoàng để mà nói rồi
Cho nên khi trông thấy ánh mắt Lạc Tử Dạ như vậy, vẻ mặt của hắn rất dửng dưng.
Lạc Tử Dạ nhíu mày, cũng hiểu ra đó không phải là vì hắn muốn đổi địch với mình! Vì vậy nàng nói: “Xác định như thế nào? Cái này còn không đơn giản sao? Bản Thái tử là con trai của phụ hoàng, hiển nhiên cũng di truyền tầm nhìn xa trông rộng từ phụ hoàng rồi! Chẳng lẽ bản Thái tử không nhìn ra được, đối phương thật lòng muốn giúp bản Thái tử hay là chút tâm kể vặt vãnh sao? Long tướng quân muốn mượn chuyện này chế nhạo bản Thái tử ngu dốt, hay là muốn chê cười cả phụ hoàng?”
“Mạt tướng không có ý này!” Long Ngạo Địch nhanh chóng đáp một câu, không tiếp tục tranh luận cùng Lạc Tử Dạ nữa.
Lạc Túc Phong nghẹn lời, hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Tử Dạ mặt dày nói nàng thông minh thì thôi đi, còn muốn nói sự thông minh này là do di truyền từ mình? Vậy nếu bản thân cứ khăng khăng nói Đạm Đài Dục Đường muốn hại Lạc Tử Dạ, vậy chẳng khác nào nói Lạc Tử Dạ ngu xuẩn, không hiểu rõ tình hình, mà đồng thời cũng tự mắng bản thân ông ta sao?
Vẻ mặt ông ta nhăn nhó cứng đơ vài giây.
Sau đó ông ta nghiêng đầu nhìn Phượng Vô Trù, hỏi: “Chuyện này, Nhiếp chính vương điện hạ thấy thế nào?” Phượng Vô Trù xưa nay thiên vị Lạc Tử Dạ, chẳng qua tình huống lúc này lại khác
Dường như từ sau khi Lạc Tử Dạ đi vào, lúc Phượng Vô Trù chủ động nói đến Vương tử Hợp Tề đã tỏ ra hơi kỳ lạ, vì vậy bây giờ ông ta hỏi để thăm dò một chút.
Nghe ông ta hỏi như vậy, Phượng Vô Trù nhìn Lạc Tử Dạ chăm chú
Lạc Tử Dạ nhanh chóng giương mắt lên đối mặt với hắn, rất mong bây giờ tên này đừng có làm ra mấy chuyện kỳ quặc! Giữa nàng và Vương tử Hợp Tề thật sự không có gì mà, mẹ nó! Tin tưởng là điều cơ bản nhất giữa người với người mà?
Trong lúc đáy lòng nàng đang dằn vặt, ngón tay của Phượng Vô Trù đặt lên chỗ kê tay trên vương tọa, nhẹ nhàng gõ vài cái
Dáng vẻ của hắn rất nhàn nhã, giọng nói bá đạo, mang theo sự ngạo mạn và lạnh lùng quen thuộc mà vang lên: “Trong lòng Cổ có nhiều khúc mắc vì chuyện của Vương tử Hợp Tề, vì vậy bây giờ Cô không biết phải xử lý chuyện này như thế nào! Dù sao lúc Cô có khúc mắc trong lòng, xem chuyện gì cũng dễ dàng sai lệch, cho nên mời bệ hạ định đoạt đi!”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật! Khóe mắt những người khác cũng giật giật!
Hắn thẳng thừng thừa nhận rằng trong lòng có khúc mắc với Vương tử Hợp Tề như vậy cũng được à? Đây là những lời mà Nhiếp chính vương một nước, người nắm quyền lực khuynh đảo thiên hạ nên nói ra sao?