*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng bây giờ nàng lại lấy cái chết ra uy hiếp, chuyện này không phải là muôn hắn ra tay, dùng sự độc tài và chuyên chế của hắn để ép Lạc Túc Phong quyết định chuyện này theo ý nàng sao?
Diêm Liệt nhanh chóng nhận ra chút tâm tư của Lạc Tử Dạ, cũng liếc nhìn Lạc Tử Dạ.
Suy nghĩ về chút tiền đồ kia của Vương, hắn cảm thấy kế sách này của Thái tử nhất định có thể có hiệu quả
Vương sao có thể cam lòng để Thái tử đi tìm chết? Chẳng qua, vấn đề này..
Hắn bỗng nhiên không kìm được mà thở dài một hơi trong lòng.
Quả nhiên.
Lạc Túc Phong không có chút cảm giác gì sau khi nghe3xong lời này của Lạc Tử Dạ
Ông ta nói thẳng: “Lạc Tử Dạ, con thân là Thái tử một nước, vậy mà không phân biệt được thiện ác! Vì một quốc gia ngoại vực mà lấy cái chết để ép trẫm! Trẫm thật sự quá thất vọng về con!”
Lạc Tử Dạ trả lời: “Khởi bẩm phụ hoàng, làm người mà không có chữ “tín” thì không đứng được ở đời
Nhi thần chỉ muốn thực hiện lời hứa của mình mà thôi!” Nói đến lời này, đôi mắt đào hoa của nàng nhìn về phía Phượng Vô Trù không chút sợ hãi.
Lúc đối mặt với đôi mắt ma quỷ bá đạo kia, nàng nhanh chóng nhìn ra trong đội con người cao ngạo, chỉ coi1mình là nhất kia hiện lên một màu vàng rực rỡ mênh mang
Điều đó đã đủ thấy giờ phút này hắn đang tức giận, tức giận với ý đồ dùng tính mạng uy hiếp hắn phải thỏa hiệp của nàng
Nhưng Lạc Tử Dạ cũng không hề nhượng bộ.
Lúc đối mặt, hắn lại nhìn thấy sự quật cường quen thuộc từ trong đôi mắt đào hoa kia của nàng
Bỗng nhiên trong lòng hắn nổi cơn giận dữ, cũng biết rằng nàng sẽ không thỏa hiệp! Trước giờ hắn không thể làm gì được trước sự cao ngạo và quật cường của nàng, nhưng hắn cứ yêu nàng chính là vì sự bất khuất và quật cường ấy
Trong lúc rủ mắt, hắn hít sâu một hơi,3đè nén lửa giận trong lòng mình
Giọng nói từ tính thuần lạnh chậm rãi cất lên: “Chỉ là một Tây Vực nhỏ bé, có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió? Cho dù là mở rộng lãnh thổ thì Tây Vực cũng thật sự quá nhỏ!”
Ấn đường của Lạc Túc Phong nhăn lại, ông ta nhìn về phía Phượng Vô Trù và nói: “Mặc dù như thế nhưng Tây Vực lại là nước dùng độc đứng đầu, Nhiếp chính vương điện hạ nên biết giá trị của nó!”
Đây là lần đầu tiên ông ta ngang nhiên nảy sinh nghi ngờ đối với lời nói của Phượng Vô Trù.
Trong lòng Lạc Tử Dạ hơi căng thẳng
Đương nhiên nàng sẽ không cảm thấy đột nhiên Lạc3Tục Phong dám nói như vậy là bởi vì ông ta chợt không có ý định coi trọng Phượng Vô Trù nữa
Bây giờ ông ta nói ra lời này, tất nhiên là từ việc cân nhắc tình hình chung, mượn cơ hội đoạt lấy Tây Vực là tốt nhất, thậm chí, nói không chừng Phượng Vô Trù cũng đã từng ngầm cho phép việc chiếm đoạt Tây Vực!
Quả nhiên, lúc này Long Ngạo Địch lạnh lùng lên tiếng: “Nửa năm trước, Nhiếp chính vương điện hạ đã từng thuận miệng nói rằng lúc nào tìm được cơ hội, trực tiếp đoạt lấy quốc gia dùng độc đứng đầu này cũng không sao
Sao hôm nay Nhiếp chính vương điện hạ định đổi ý rồi?” Hắn9không thèm để ý đến vua nước Nhung đang ở đây mà nói thẳng thừng ra như vậy.
Nửa năm trước?
Khi đó nàng chưa đến, cũng không phát sinh nhiều chuyện như vậy
Lúc này nàng chợt hiểu rõ, mới đầu Phượng Vô Trù không nói giúp nàng, một phần nguyên nhân là do Vương tử Hợp Tề
Thế nhưng nguyên nhân lớn hơn là ở chỗ, dù sao hắn đã từng nói rằng có cơ hội thì phải nắm bắt, hôm nay bỗng nhiên đổi ý, không khác nào tự vả mặt.
Bầu không khí trong lều rơi vào sự yên tĩnh giống như chết chóc.
Cũng vì một câu này của Phượng Vô Trù đã phủ định lời nói nửa năm trước của mình, thế nên mới khiến hắn bị trách hỏi
Lý do mà Lạc Túc Phong và Long Ngạo Địch có thể hỏi thẳng thừng như vậy, đơn giản là bởi vì hắn đã từng nói lời này.