*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ nghẹn lời, chân mày cũng nhíu lại
Hắn nghĩ như vậy ư?
Diêm Liệt nhìn nàng rồi nói tiếp: “Tính tình của Vương chính là như vậy, vốn tức giận với Vương tử Hợp Tề, tuyệt đối sẽ không nói ra những suy tính khác
Mà Thái tử, lòng của ngài quá lương thiện, tất nhiên sẽ không hy vọng bạn tốt của ngài bởi vì ngài mà phải ngồi lên ngôi vị hoàng để mà mình không muốn
Vì vậy nên Vương chỉ đành phải đảm đương vai trò xấu xa này thôi! Nói cho cùng, hành động của Vương chính là vì ngài mà thôi
Nếu ngài thật sự không hài lòng, trở về nói chuyện với Vương, cũng không phải là không thể hòa giải, ngài cần gì phải tức giận?”
Sau khi nói đến đây, Diêm Liệt3cảm thấy mình quả thật là bà mối tốt nhất khắp cái đất Thiên Diệu, à không, là ám vệ tốt nhất Thiên Diệu! Nhưng chuyện này hắn không giúp giải thích rõ ràng, vậy có được không? Không giải thích rõ ràng, không chừng Thái tử còn giận dỗi!
“Còn chuyện Tây Vực..” Lúc này vua Tây Vực và Đạm Đài Dục Đường còn cách bọn họ một đoạn
Lạc Tử Dạ nhìn chăm chú, tâm trạng cũng rất phức tạp
Nếu nàng biết, dồn ép Phượng Vô Trù giúp nàng đến cùng sẽ khiến hắn gặp rắc rối, tất nhiên nàng sẽ tự mình xử lý
Nhưng mà nàng lại tin rằng vì hắn có khúc mắc với Vương tử Hợp Tề mới không chịu giúp nàng
Vì vậy...
Lúc nàng nói ra bốn chữ này, Diêm Liệt bật cười một tiếng, vẻ1mặt ngạo nghễ kia hơi giống với vẻ ngạo mạn thường ngày của Phượng Vô Trù
Thật đúng là cùng một loại người
Hắn nhướng mày nói: “Tây Vực? Thái tử, ngài cho rằng Vương sẽ xem trọng Tây Vực, hay là xem trọng mười sáu nước Man Hoang ư?” Vấn đề này của hắn đúng là hơi đánh đổ Lạc Tử Dạ rồi.
Con người ngông cuồng tự cao như Phượng Vô Trù thì có thể coi trọng cái gì? Xem chừng hắn chẳng xem trọng thứ gì cả
Vậy, vừa nãy hắn tức giận chuyện gì?
Nàng còn đang nghi hoặc, Diêm Liệt liếc nhìn nàng rồi nói tiếp: “Người bên ngoài cho rằng mười sáu nước Man Hoang có gì đó đặc biệt hơn bình thường, nhưng mà phủ Nhiếp chính vương chúng ta lại tuyệt đối không có suy nghĩ3đó
Cái mà Vương thật sự tức giận chính là do ngài vì chuyện của người ngoài mà làm khó hắn!”
Lạc Tử Dạ ngẩn ra, nói không nên lời
Thật ra thì trong lòng nàng, chuyện của bạn bè cũng chính là chuyện của bản thân nàng
Chuyện này đã hứa với Đạm Đài Dục Đường thì cũng giống như chuyện của chính nàng vậy.
Nhưng ở trong mắt người khác thì đó đương nhiên là chuyện của Đạm Đài Dục Đường
Nhất là Phượng Vô Trù sẽ so sánh, sẽ cảm thấy trong mắt nàng thì Đạm Đài Dục Đường quan trọng hơn hắn!
Sau khi nàng nghĩ thông suốt bèn gật đầu, mở miệng nói: “Gia đã biết! Ta cũng hiểu rõ ý của ngươi rồi!” Diêm Liệt nói những lời này, thật ra là vì giải quyết mâu thuẫn và hiểu lầm
Đây3cũng là lần đầu tiên, sau khi Phượng Vô Trù tức giận thì không nói gì với nàng, hoặc là trừng phạt nàng, mà bỏ đi thẳng.
Thật ra Lạc Tử Dạ cũng biết lần này hắn tức giận rất nghiêm trọng.
“Không! Thái tử, ngài không hiểu! Trong lòng Vương, ngài ấy không nói nhưng đã sớm xem ngài quan trọng hơn tất cả
Nhưng mà ngài thì sao, ngài đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình đi, trong lòng ngài chứa bao nhiêu thức ở trong lòng ngài, Vương chiếm vị trí thế nào? Nếu thật sự phải xếp thứ tự, Vương có thể xếp thứ bao nhiêu?” Diêm Liệt nhanh chóng nói một câu như vậy
Dĩ nhiên vấn đề này đã hỏi khó Lạc Tử Dạ
Sau khi nàng im lặng trong chốc lát, cảm thấy trong lòng rất9loạn, mở miệng nói: “Không có xếp hạng! Vì vậy cũng không biết đứng thứ mấy.”