*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa, chuyện săn bắn thường không ở một chỗ cố định, thỉnh thoảng còn giương cung bắn tên nữa, bọn họ đi theo sau cũng không dễ bảo vệ!
Mân Việt yên lặng một lúc rồi mới nói: “Vương, thuộc họ cho rằng việc này sẽ không đáng ngại đâu, dù sao khi nãy ngài cũng thấy rồi đấy, Thái tử chỉ tự xưng mình là cục cưng thôi chứ hành vi vẫn còn bình thường lắm! Thế nên y sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngài có thể yên tâm!” Chứng si ngốc như trẻ em ấy không dễ để trị khỏi, hơn nữa bệnh tình vô cùng thất thường, nhưng mà nó cũng không phải là trạng thái bình thường của người bệnh nên sẽ không tái phát thường xuyên
Nửa ngày và một đêm, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn! Bọn3họ lại tiếp tục nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Lạc Tử Dạ vốn đang đứng lên, một chân đạp lên đầu ngựa lại đột nhiên xoay người, treo nửa người bên hồng ngựa...
Điều này khiến cho mọi người sửng sốt
Y dự định bắn con đại bàng ở góc bên kia bầu trời à? Nhưng mà y chỉ cần đứng trên lưng ngựa là có thể bắn trúng con đại bàng khi nãy, vì sao giờ y lại muốn treo cả người ở bên hông như vậy? Việc này thật sự quá kỳ lạ!
Đôi mắt đỏ như máu của Long Ngạo Địch hơi nheo lại, lúc này chậm rãi giơ cung của mình lên nhắm vào một con đại bàng lớn khác trên bầu trời, chuẩn bị bắn tên
Thế nhưng tiếng giương cung gắn tên của hắn đã bị Lạc Tử Dạ nghe thấy..
Lỗ tai nàng hơi động1đậy.
Nàng chợt lật người lại, mũi tên vốn đang tính bắn về phía con đại bàng trên trời lại chuyển hướng, bắn về phía mặt của Long Ngạo Địch! Long Ngạo Địch không ngờ rằng nàng sẽ bỗng nhiên ra tay, hắn nhanh chóng nghiêng đầu, có điều mũi tên vẫn sượt qua mặt hắn và để lại một vết máu! Tất cả mọi người đều ngẩn ra một lúc, không ai nghĩ tới việc Lạc Tử Dạ đang yên đang lành lại ra tay với Long Ngạo Địch!
Đừng nói những người khác không nghĩ tới, ngay cả Long Ngạo Địch cũng không nghĩ tới việc này
Hắn biết Lạc Tử Dạ không có lòng dạ tốt lành gì khi tham gia trận săn bắn ngày hôm nay, khả năng y muốn đối phó mình là rất cao
Hắn suy nghĩ không ít kế hoạch mà đối phương sẽ dùng để3trả đũa mình, thế nhưng hắn không ngờ tới việc đối phương sẽ trực tiếp rút tên bắn về phía mình! Thậm chí bây giờ hắn vẫn cảm thấy cực kỳ mờ mịt.
Hắn giơ tay lau vết máu trên mặt mình, cặp mắt màu máu dần xuất hiện chút âm u, nhìn thoáng qua vết máu trên tay mình rồi mới nhìn về phía Lạc Tử Dạ
Ánh mắt Lạc Tử Dạ rất lạnh lẽo chứ không có vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, nàng trực tiếp lên tiếng: “Đó là con đại bàng mà ông đây nhắm trúng, vậy mà người dám cướp à?”
Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, con người của Long Ngạo Địch co rụt lại
Điều làm sắc mặt hắn thay đổi không phải là sự ngạo mạn trong lời nói của nàng mà là vì khi nãy Lạc Tử Dạ rõ ràng đang ở3phía trước, xung quanh còn có nhiều tiếng móng ngựa cùng vang lên, thế mà nàng lại có thể biết hắn đang giương cung gắn tên, đồng thời còn biết hắn nhắm trúng cùng một con đại bàng với nàng sao?
Lạc Tử Dạ có thể biết những điều đó chỉ với chút nội công ít ỏi kia à? Hơn nữa, nếu nhìn từ góc độ của hắn thì con đại bàng mà hắn và Lạc Tử Dạ nhắm trúng vốn không phải là cùng một con
Hay là nàng còn có dự tính khác?
Trong đầu hắn rất không đúng lúc nhớ lại dáng vẻ Lạc Tử Dạ đứng trên nóc nhà của phủ Thái tử giết người, khi ấy y không khác gì sứ giả địa ngục đến cướp đoạt mạng sống của người khác cả! Hắn còn chưa lên tiếng là Lạc Tử Dạ đã xoay người lại lần9nữa, mũi tên nhắm ngay con đại bàng ở giữa trời kia...
Theo động tác của Lạc Tử Dạ, tay áo rộng màu đỏ tươi của nàng vẽ ra một đường cong phô trương ở giữa không trung.