Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 76



“Cái gì?” Diêm Liệt trợn trừng mắt quay đầu nhìn vào trong điện. Hắn rất muốn lao vào ngăn cản, nhưng thân là hộ vệ của Vương, đây lại là ý của Vương, nên hắn cũng chẳng có tư cách mà xen vào, càng không nên đi vào trong. Thế nhưng không đi vào, thì hắn thực sự phải để mặc chuyện như vậy xảy ra trước mắt mình mà không ngăn cản sao?!

Không, nói một cách chính xác thì, một hộ vệ trung thành tận tâm như hắn2thật sự phải trơ mắt nhìn Vương “lầm đường lạc lối” mà không ngăn cản sao?

Tâm trạng cũng rối bời không thua gì hắn là Ma Già và Ma Tà ở ngoài cửa. Hai huynh đệ họ liếc nhìn nhau, cũng cảm thấy tình huống này rất không ổn. Hiện giờ tình tiết là Vương đang thực sự muốn phát triển thành đồng tính ư? Hơn nữa đối tượng còn là vị Thái tử không có tiền đồ, học thức chẳng ra sao, lại còn không có chút tự6trọng, khí tiết gì đó sao? Bọn họ nuốt nước miếng một cái, cảm thấy lúc này thân là một trong những hộ vệ thủ lĩnh hầu cận gần gũi nhất với Vương, lúc này đang phải đứng trước một thử thách cực lớn! Họ cảm nhận một cách sâu sắc rằng, với tình huống trước mắt, biết rõ Vương sẽ lầm đường lạc lỗi, mà tình hình là nếu họ khuyên sẽ rất dễ bỏ mạng - thì bọn họ hắn là nên cùng nhau cổ vũ Diệm3Liệt đại nhân lao vào ngăn cản một cách nhiệt tình mới phải!

Dù sao Diêm Liệt đại nhân mới là thống lĩnh, mới là thủ lĩnh hộ vệ Vương kỵ, mới là người mà Vương coi trọng nhất! Thế nên với loại uy hiếp này, với nhiệm vụ khá nặng nề này, chỉ có người như Diễm Liệt đại nhân mới có thể hoàn thành một cách suôn sẻ được! Năng lực của hai người bọn họ có hạn, thực sự là lực bất tòng tâm...

Tinh thần “không sợ9hãi” thà chết bạn chứ không chết mình này khiến cho họ nhanh chóng cùng quay đầu sang, vô cùng ăn ý nhìn về phía Diêm Liệt. Khóe miệng Diễm Liệt co giật một cái, nhìn ánh mắt mong chờ của hai người họ, nhìn lên ánh trăng đang chiếu xuống mặt đất, lại nghiêm túc nhớ về quê hương trong chốc lát, rồi lại nhớ về quê hương thêm một lát...

Cuối cùng, cuối cùng hắn quyết định sẽ coi như mình không nhìn thấy gì! Hắn chỉ là4một hộ vệ thôi mà, nhiệm vụ của hắn chỉ là chịu trách nhiệm bảo vệ cho sự an toàn của Vương. Mặc dù hiện giờ Vương là nhân vật công chúng của cả đại lục này, là chủ nhân của bọn hắn. Thế nhưng, Vương cũng phải có cuộc sống riêng của mình chứ, đúng không? Chẳng phải là họ nên bày tỏ sự ủng hộ và lý giải đối với bất cứ hành vi nào của Vương hay sao?? Đây mới là việc mà một hộ vệ ưu tú nên làm!!! Còn lâu hắn mới thừa nhận rằng, hắn không muốn lao vào ngăn cản để rồi lại nhìn thấy thứ gì đó hắn không nên nhìn thấy khiến hắn lại muốn quay về tiếp tục chọc mù hai mắt mình thôi! Hẳn cảm thấy gần đây mắt mình đã đau lắm rồi.

Mà thân là chính chủ trong chuyện này, nghe hắn nói xong lại bị chính hắn kéo vào trong điện, phản ứng đầu tiên của Lạc Tử Dạ lại là... đứng hình. Mà trong lúc đứng hình đó, nàng hoàn toàn không thể không chỉ nổi nội tâm đang dâng trào cuộn sóng của mình. Một mỹ nam như thế này, một trai siêu đẹp như thế này, thị tẩm!!! Hai mắt nàng sáng long lanh, trong lòng có đến hai mươi mấy người Lạc Tử Dạ nắm tay nhau đá chân nhảy múa, vui sướng chạy vòng quanh. Nàng cảm thấy mình vui vẻ đến sắp bùng nổ rồi, toàn thân lại như xoay tròn xoay tròn rồi bay lên không trung rồi gào thét: “Mẹ ơi, con biết yêu rồi”...

Thế nhưng, sau khi nàng vui vẻ bay lượn trên bầu trời một lúc, dây thần kinh vừa đứt đoạn của nàng lại nối lại, cơ mặt của nàng giật run lên một cái, toàn thân rơi thẳng từ trên không trung xuống! Nàng vui vẻ cái lông ấy mà vui, không mở mắt ra mà nhìn xem đối tượng là ai! Cũng không nghĩ xem, mình là một gã đàn ông giả, nếu như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?!

Soạt!”

Cú ngã này, không phải là nàng thực sự ngã từ trên trời xuống đất, mà là bị Nhiếp chính vương điện hạ ném thẳng lên giường của hắn vừa thô bạo vừa đơn giản gọn nhẹ! Ga trải giường cũng theo tông màu đen, màu xanh tím than và màu đen đan xen vào nhau. Chiếc giường này được dùng ngọc đen pha lẫn huyết ngọc tạo thành, thể hiện trọn vẹn giá trị xa xỉ của nó.

Điều này khiến Lạc Tử Dạ không khỏi phỉ nhổ. Cái tên này quá xa hoa lãng phí, chỉ chạy tới đây tế lễ hai ba ngày thôi mà cũng phải dùng trang bị như thế này! Sau khi rơi xuống đất, à không, rơi lên giường, nàng định ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại phát hiện ra áo của mình bị giữ chặt lại, kéo mấy lần mới kéo ra được. Mà lúc này, hắn cũng đang nhìn nàng chăm chú. Khuôn mặt đã sớm vượt qua nét đẹp của thiếu niên, tuấn tú hơn cả thần tiên của hắn lúc này đầy vẻ phức tạp, như đang do dự vậy. Đôi mắt ma mị phiếm vấn vàng kia lại viết đầy dục vọng thuộc về ma quỷ! Huênh hoang, cắn nuốt, lại mang theo cả tính xâm lược!

Hắn cúi đầu nhìn Lạc Tử Dạ lúc này. Y mặc áo khoác ngoài của hắn, càng lộ rõ sự bé nhỏ. Sau khi ngã lên giường, y giống như bị vây lại trong chiếc áo của hắn, vùng vẫy một lúc mới thò được đầu ra, khiến hắn chợt thấy buồn cười.

Nhưng Lạc Tử Dạ thì chẳng thể nào cười nổi. Nàng nhìn hắn đầy vẻ đề phòng, rồi lại kéo vạt áo của mình, nghiêm túc cường điệu: “Phượng Vô Trù, tốt nhất là người nên cách ông đây xa ra một chút. Ông đây là người đàn ông bình thường! Ông đây thích phụ nữ. Dù có muốn ngủ với đàn ông thì ông đây cũng phải nằm trên! Ngươi mong chờ gia hầu hạ ngươi, nằm sấp dưới người người, thì nghĩ cũng không có cửa đâu!”

Nàng vừa nói vậy, trên mặt Nhiếp chính vương điện hạ thoáng dâng lên vài phần nghiền ngẫm. Đối mày rậm của hắn nhướng lên, chậm rãi hạ thấp người xuống, áp sát lại gần nàng hơn vài phần. Hai người rất gần nhau, toàn thân của hắn gần như bao trùm trên người nàng. Cảm giác áp bức cực kỳ gần gũi này khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi từ trong tâm khảm. Nhưng Lạc Tử Dạ lại không hề kinh hoảng, vì nàng hiểu quá rõ, nếu lúc này mà nàng lộ ra vẻ sợ hãi, thì vấn đề sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ e rằng những chuyện vốn sẽ không xảy ra, lúc này cũng sẽ xảy ra mất! “Chẳng phải chính Thái tử nói, mình là đoạn tụ sao?” Hắn đè thấp giọng xuống, mang theo nụ cười rất khó nhận ra, lướt qua vành tại của nàng, khiến nàng cảm thấy tê dại đến khó tả. Cơ thể nàng mềm nhũn đi vài phần, nuốt nước

miếng một cái, nằm im dưới thân hắn! Suy nghĩ của nàng xoay chuyển rất nhanh, lập tức làm ra vẻ vô cùng đau khổ, nhìn hắn bằng ánh mắt đặc biệt kháng cự. Cứ như là nàng đã tiến hành giao lưu tinh thần với chính bản thân nàng một lúc lâu, cũng cố gắng đấu tranh, dằn vặt vậy!

Cuối cùng mới ra được một kết luận mà chính bản thân nàng cũng không muốn thừa nhận, đau khổ nhìn hắn, rồi nói với vẻ như rất thành khẩn: “Đúng thế, trước đây đúng là gia tưởng mình đoàn tụ, nhưng gia phát hiện ra, hic, gia phát hiện ra đến thời điểm hiện tại, thì thực sự gia lại cảm thấy không chấp nhận nổi!” Ừm, để cho hắn tưởng rằng nàng nhận nhầm chính mình là đoạn tụ, trên thực tế thì hoàn toàn không phải, cuối cùng đến thời điểm mấu chốt mới thức tỉnh bản chất đàn ông đi!

Bởi vì hiện giờ, nàng đang nghi ngờ một cách nghiêm trọng rằng, Phượng Vô Trù mới thực sự là đoạn tụ, nếu không, hắn sẽ không như thế này! Mà nếu hai người họ thực sự xảy ra cái gì gì đó, để Phượng Vô Trù biết nàng là con gái, hắn đang tràn ngập sự hứng khởi định ngủ với đàn ông, kết quả là... thì không biết hắn có thẹn quá hóa giận, rồi xử lý nàng luôn không nữa! Nàng vừa dứt lời, còn có vẻ mặt thành khẩn này, thực sự cũng khiến Nhiếp chính vương điện hạ có chút động lòng.

Bởi vì, trên thực tế, tuy Nhiếp chính vương điện hạ biết rõ rằng hiện giờ mình rất có cảm giác, nói một cách chính xác, là rất có cảm giác với Lạc Tử Dạ. Nhưng hắn cũng không rõ lắm, thực sự đến lúc đó, liệu hắn có thể chấp nhận chuyện xảy ra gì gì đó với một người đàn ông hay không? Nếu thực sự xảy ra rồi, như vậy thì hắn cũng gần như có thể bị coi là đoạn tụ rồi!

Trở thành đoàn tụ, Nhiếp chính vương điện hạ cũng không quá để ý đến chuyện có thể bị ánh mắt của người đời nhòm ngó. Thế nhưng, điều hắn để ý là, trong hai mươi sáu năm cuộc đời của hắn, hắn vẫn luôn tưởng rằng mình là đàn ông bình thường, đột nhiên phải tiếp nhận chuyện này...

Có điều, cũng ngay tại thời điểm này, hàn độc trong cơ thể hắn lại đột ngột dâng trào!

Nó khiến cho hắn nhíu chặt mày lại, trên trán hằn lên vết nhăn rất sâu. Hắn biết rõ, hắn không thể nói chắc được là liệu mình có thực sự chấp nhận được chuyện bản thân trở thành đoạn tụ hay không. Nhưng điều hắn có thể dám chắc đó là, chỉ cần lại gần Lạc Tử Dạ, hơi lạnh chảy ngược trong cơ thể hắn sẽ dịu đi, thoải mái hơn rất nhiều!

Có lẽ, ôm bất cứ ai đó, mượn nhiệt độ trên cơ thể người ta, trên thực tế đều được cả, đều có thể khiến cho hơi lạnh không dâng lên nữa. Nhưng trừ Lạc Tử Dạ ra, hắn không có cảm giác muốn ôm bất cứ một ai khác, hơn nữa, dù chỉ nghĩ một chút thôi, hắn cũng đã cảm thấy ghê tởm rồi!

Dưới nhận thức như vậy, hắn đột ngột đưa tay ra, kéo Lạc Tử Dạ, nhét vào lòng mình!

Lạc Tử Dạ vốn muốn vùng vẫy, nhưng nàng không quên vừa rồi khi nàng muốn nhảy lên đập hắn, không cẩn thận chạm phải thứ gì kia. Giờ nàng cũng không dám động đậy bừa nữa, chỉ lo lại không cẩn thận chạm phải thứ gì gì đó, dẫn đến hậu quả đáng sợ thôi!

Hiện giờ đang là mùa hè, y phục trên người họ không nhiều. Thế nên, dán sát lại sau như thế này có thể khiến người ta cảm nhận được nhiệt độ của nhau! Trong mắt hắn, lúc này Lạc Tử Dạ chẳng khác gì một cái lò sưởi, khiến cho dòng khí lạnh trong cơ thể hắn dần trầm lắng xuống, cũng khiến cho hơi ẩm từ lồng ngực chảy vào trong, chảy thẳng đến tứ chi bách hài. Nó khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái, thế nên, hắn rất muốn ôm mãi như thế này, không buông tay, thậm chí còn ôm chặt hơn, để khảm nàng vào trong cơ thể hắn.

Trong mắt Lạc Tử Dạ, thì hắn giống như một tảng băng vậy! Ngày hè nóng nực như thế này, nàng thực sự không hiểu nổi vì sao trên người hắn lại lạnh như thế. Bị hắn ôm như vậy, nàng cảm thấy giống như vừa chui đầu vào trong phòng điều hòa, rất có công hiệu tránh nóng giải nhiệt. Chỉ xét từ điểm này thôi, thì hai người họ vẫn rất thích hợp để ôm nhau, một người cần thêm hơi ấm, một người cần hơi lạnh. Tuy rằng rất dễ chịu, khoan khoái, nhưng Lạc Tử Dạ vẫn không quên rằng hiện giờ nàng đang dùng thân phận đàn ông, và bị giam trong vòng tay của một người đàn ông khác. Nhất là đối phương có ý đồ không rõ ràng với nàng. Nhất là đối phương là một tên cuồng ma thích gây sự. Nhất là ở đại đa số thời điểm, đối phương đều như một tên biến thái... Vừa nghĩ vậy, nàng lại không khỏi rùng mình một cái. Vừa chuẩn bị nói câu gì đó, thì giọng nói trầm thấp mê người của hắn đã lướt qua bên tai nàng: “Nếu Thái tử cảm thấy mình không thể chấp nhận được, Cô cũng có chút cân nhắc. Như vậy, Thái tử hãy yên tĩnh mà thị tẩm đi. Ta với người ôm nhau ngủ, không ai làm phiền đến ai!”

Thật ra điều Lạc Tử Dạ không thể chấp nhận chính là ôm hắn ngủ đấy. Ai mà biết được liệu nửa đêm hắn có bùng phát thủ tính hay không?

Nàng quay sang nhìn hắn, thử thuyết phục: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngài phải biết rằng, ta và ngài đều là đàn ông, lại ngủ cùng một giường thế này. Dù hai chúng ta chẳng làm gì cả, nhưng nếu truyền ra ngoài, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta. Nói chưa biết chừng, ngày mai chỉ vừa bắt đầu, cả kinh thành từ đường lớn đến ngõ nhỏ đều bắt đầu bàn tán về chúng ta rồi chuyện này...”

Nàng còn chưa nói hết lời, giọng nói từ tính gợi cảm của hắn đã vang lên trước, mang theo vẻ không cho phép phản kháng, cùng chút khát máu thuộc về ma tính: “Ai dám bàn tán, Cô sẽ cắt lưỡi người đó!” Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên, không biết vì cái lông gì mà tự dưng cảm thấy đầu lưỡi của mình đau đớn thế! Nói tới đây, Nhiếp chính vương điện hạ đã không muốn nhiều lời thừa thãi với nàng nữa. Hắn hơi nhỏm dậy, cởi áo khoác ngoài ra một cách rất ưu nhã, cũng rất thuận tay lột luôn cả áo khoác của Lạc Tử Dạ xuống!

Nàng cảm thấy đầu mình như trướng căng lên. Tên Phượng Vô Trù này nói một là một, hai là hai. Hắn đã nói sẽ không xảy ra chuyện gì, thì hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng cởi y phục là thế quái nào vậy?

Nàng thử kéo áo khoác ngoài lại, nói: “Gia cảm thấy, buổi tối trời hơi lạnh...” Nàng còn chưa nói xong, hắn đã túm chăn đắp lên trên người nàng, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Vậy thì đắp chăn vào!” Nói xong câu này, hắn lại chợt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ngực nàng. Ánh mắt sâu thẳm hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Trung y, có cần cởi không?”
— QUẢNG CÁO —