*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Long Ngạo Địch lập tức tối sầm.
Ngay cả hố Lạc Tử Dạ cũng đã đào xong rồi! Mặc kệ hắn trả lời như thế nào thì đều phải nhảy vào trong hồ của y! Một là hắn không cãi lại mà thừa nhận mình là kẻ đánh rắm, nếu vậy thì bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ phải chịu đựng ánh mắt của tất cả mọi người
Hắn chỉ mới suy nghĩ về việc này thôi là đã không chịu nổi rồi.
Hai là hắn nói thật ra, nói rằng kẻ đánh rắm quả thật không phải là mình mà là con ngựa dưới người mình
Nhưng mà Lạc Tử Dạ vừa mới nói cho dù ngươi nói ra chuyện hoang3đường như là kẻ đánh rắm không phải người mà là con ngựa của ngươi thì bản Thái tử cũng sẽ giả bộ tin tưởng” rồi, hắn còn có thể nói cái gì nữa đây? Hắn không tin Lạc Tử Dạ không biết kẻ đánh rắm không phải là hắn, thật ra mục đích của thằng nhóc này là làm cho mọi người tin rằng cái rắm đó là sản phẩm của hắn mà thôi! Sắc mặt hắn tối tăm một lúc, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại rồi mới nghĩ tới cách duy nhất để xử lý vấn đề này
Hắn chỉ nhìn Lạc Tử Dạ rồi cười lạnh một tiếng: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không1có lý do! Thái tử biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng lại cố ý vu oan chuyện này cho bản tướng quân
Ha, từ xưa đến nay, quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi Thái tử chỉ là tùy tiện dùng một lý do, cố ý đổi trắng thay đen để tạo cơ hội trách cứ bản tướng quân vài câu mà thôi
Đây chỉ là chuyện nhỏ nên bản tướng quân tất nhiên không dám có ý kiến, cũng không nói lời oán hận, Thái tử ngươi vui vẻ là tốt rồi!” Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ híp mắt lại, bên trong ánh mắt xuất hiện một ít vẻ lạnh lùng.
Long Ngạo Địch cũng là3một kẻ thông minh, hắn biết cho dù bây giờ hắn có thừa nhận hay phủ nhận việc là kẻ đánh rắm thì việc đó đều ảnh hưởng đến thể diện của hắn, hơn nữa còn làm cho mọi người hoài nghi nữa
Thế nhưng khi hắn nói như vậy với bộ dạng mình bị oan ức, bị người vu oan hãm hại, không còn đường nào chối cãi thì sẽ thu được rất nhiều sự đồng cảm từ mọi người! Nếu mọi người đã đồng cảm với hắn thì sẽ dần dần tin tưởng lời hắn nói
“Ồ?” Lạc Tử Dạ gật đầu, tiếp tục nói: “Hóa ra ở trong mắt Long tướng quân thì quân muốn thần chết thần không thể3không chết à? Nếu như bây giờ bản Thái tử bảo ngươi rút kiếm tự vẫn thì người làm chứ?” Long Ngạo Địch nghẹn lời, trừng mắt nhìn Lạc Tử Dạ, không nói được câu nào
Chẳng qua tay hắn quả thật đã đặt trên chuôi kiểm của mình theo thói quen, thế nhưng hắn không rút kiểm ra ngay lập tức cũng như không có ý định rút kiếm tự vẫn.
Tiếp đó, Lạc Tử Dạ nói: “Ngươi xem đi! Lúc nãy người đang ra vẻ thì nói hay lắm, còn nói gì mà bản Thái tử vụ oan hãm hại ngươi, ngươi còn dự định chấp nhận và trung thành nữa
Thậm chí ngươi còn nói bản Thái tử bảo người chết9thì người sẽ chết ngay lập tức
Ngươi vừa mới dứt lời thôi mà bản Thái tử bảo người chết thì người lại không làm
Long tướng quân, cho dù người muốn tìm một lý do giả dối để bào chữa cho mình thì ngươi cũng phải để chút tâm vào đó chứ? Đừng tìm loại lý do mà người vừa mới nói xong liền bị gia vạch trần như vậy được không?”
Nàng nói xong, không chờ Long Ngạo Địch trả lời mà quay đầu nhìn về phía rừng cây
Nàng nắm dây cương, dự định giục ngựa đi vào trong, đồng thời vô cùng nhẹ nhàng cảm thán một câu: “Long tướng quân, ta quả thật cảm thấy rất thất vọng về ngươi! Ngươi đừng nói thêm gì nữa, trong lòng mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, bản Thái tử không nói tới người nữa là được, ôi...”