*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Minh Dận Thanh đang siết chặt tay Võ Hạng Dương
Nhưng hai chân hắn đều ngâm trong hổ phân, biểu cảm kia của hắn..
Nói như thế nào đây, biểu cảm kia của hắn còn khó coi gấp mấy lần so với lúc Long Ngạo Địch bị Lạc Tử Dạ quấn lấy nói chuyện đánh rắm nữa
Lạc Tử Dạ nhìn qua rồi hơi suy tính một chút, nàng cảm thấy lúc này Minh Dận Thanh nhất định đã hối hận đến xanh cả ruột, bọn họ cũng không thể ngờ rằng nàng lại sử dụng kế lồng kể.
Nàng đương nhiên không có ý định trực tiếp hại chết Võ Hạng Dương, dù sao nàng còn trông chờ Võ Tu Hoàng giúp nàng tìm thần y cứu người
Nếu nàng giết con trai của đối phương rồi, vậy thì khỏi trông chờ gì nữa, Võ Tu3Hoàng không giết nàng là may rồi
Cho nên cái hố đinh đào cho Võ Hạng Dương thật ra rất sâu!
Dù cho hắn bị rơi xuống thì chỉ cần hắn tỉnh táo lại rồi đề khí bay lên, nhiều nhất cũng chỉ là lòng bàn chân đạp phải đinh, bị thương nhẹ chút thôi.
Nhưng nếu có người muốn mượn cơ hội này cứu hắn, thậm chí là bán cho Võ Hạng Dương một ân huệ, nàng sẽ để đối phương thể nghiệm mùi vị khi xen vào việc của người khác! May là những người khác đều không muốn lo chuyện báo động, chỉ có một mình Minh Dận Thanh, một người hôm nay nàng cũng đang muốn chỉnh, là lao đầu ra.
Vô cùng tốt! Lúc này, Gia Trác Phong không nhịn được mà lẩm bẩm một câu: “Tại sao trong bãi săn thú này1lại có những thứ đó?” Đương nhiên không ai trả lời câu hỏi này của hắn.
Hiện tại mọi người đều hiểu rõ trong lòng rằng cái này nhất định đều là kiệt tác của Lạc Tử Dạ, nhưng Lạc Tử Dạ chưa từng lên tiếng thừa nhận
Lúc trước Long Ngạo Địch rơi xuống hồ nàng cũng không thừa nhận, chờ nàng thừa nhận là chuyện ít có khả năng
Bọn họ không có chứng cứ, đương nhiên cũng không nói ra mấy câu cắn bậy.
Ngược lại, sau khi nghe xong lời này, sắc mặt Vương tử Hợp Tề lập tức lộ ra mấy phần mất tự nhiên
Người ngoài không để ý nhưng ánh mắt Hiên Thương Mặc Trần lại dùng trên mặt hắn mấy giây rồi nhanh chóng dời đi
Điều này khiến trong lòng Vương tử Hợp Tề hơi căng thẳng, lập tức chột dạ
Cũng3đúng, hôm qua hắn biết rõ hôm nay sẽ đi săn, sao không nghĩ tới Lạc Tử Dạ nhờ mình bố trí những thứ này thật ra là vì đối phó với người khác chứ? Cũng trách hắn quá đơn thuần, hắn vốn cho rằng Lạc Tử Dạ muốn đối phó với thú dữ.
Tình huống cứ giằng co như vậy mấy giây
Minh Dận Thanh dường như hoàn toàn không dám tin, ở Phượng Minh quyền lực của hắn khuynh đảo triều đình, anh danh một đời vậy mà lại rơi vào tình cảnh như thế, thanh danh ấy ngày hôm nay đã hoàn toàn bị phá hủy!
Vì vậy hắn không động đậy nữa
Lúc này Võ Hạng Dương cũng sửng sốt
Ngửi được mùi hôi thối kia, hắn biết tình huống của Minh Dận Thanh cực kỳ không tốt
Hắn sửng sốt một lúc rồi đờ người3ra, cứ để đối phương kéo tay mình, không lập tức đề khi dùng khinh công bay lên.
Những người khác không dám nói gì
Bọn họ hiểu rất rõ, lúc này nhất định là thời điểm khó chịu nhất trong cuộc đời Minh Dận Thanh, nếu bây giờ bọn họ phát biểu bất cứ ý kiến gì về chuyện này đều có nguy cơ đắc tội với Minh Dận Thanh, không bằng im lặng thì hơn.
Vì vậy, lúc này chỉ mình Lạc Tử Dạ lên tiếng: “Ai nha! Sao chỗ này lại có hố phân vậy? Thân vương Phượng Minh, người thật đáng thương, tốt bụng giúp người khác cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, đúng là khiến người ta thổn thức..
Chuyện này nói cho chúng ta một điều, đối nhân xử thế có thể hiền lành nhưng không thể thánh mẫu9một cách mù quáng
Cũng không phải cứ tốt bụng cuối cùng đều sẽ nhận được hồi báo tốt! Có điều, ngươi rơi xuống hầm phần này hoàn toàn là vì Đại hoàng tử Long Chiêu, chắc hẳn Đại hoàng tử nhất định sẽ biết ơn ngươi!”