Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 776: Hai chúng ta giải quyết tại đ y luôn đi (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn nghiêng cánh tay chống đầu, ngả người trên giường lớn được làm bằng ngọc đen, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên này hắn đang chợp mắt nghỉ ngơi, cho nên quân vương các nước không dám tùy ý làm ổn, gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của hắn

Tuy nhiên, ngoài miệng mọi người vẫn giữ thể diện cho mình, ai nấy đều nói: “Nhiếp chính vương điện hạ được Thiên tử triều Mặc và Hoàng đế Thiên Diệu cực kỳ tin tưởng

Trong một ngày ngài ấy có trăm công nghìn việc, hẳn là rất mệt mỏi

Vậy nên chúng ta không nên làm ồn, quấy rầy sự yên tĩnh của Nhiếp chính vương điện ha!”

Thế là mọi người cứ ngây người ngồi đợi, không dám nói chuyện,3không dám tán dóc, khi uống rượu cũng không dám lỗ mãng phát ra tiếng động

Thật ra bọn họ không dám tùy tiện trêu chọc Phượng Vô Trù, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ vẻ thông cảm với hắn, chứ không thể để lộ ra sự sợ hãi của bản thân

Diêm Liệt đứng ở một bên nhìn hết tất cả nhưng trên mặt không chút cảm xúc.

Đám nữ quyến(*) ngồi khá xa cũng chỉ dám thì thầm nói chuyện chứ không dám nói to làm ổn

Nhưng lúc này, Vân Tiếu Náo nhìn Tiểu Sơ Ảnh và hỏi: “Hình như mấy ngày nay người có tâm sự?”

(*) Nữ quyến: người thân có giới tính là nữ.

Nói chính xác hơn là kể từ hôm qua, sau1khi Hiến Thương Dật Phong vạch trần thân phận của nàng và Tiêu Sơ Cuồng, nàng mới ngổn ngang tâm sự

Tiêu Sơ Ảnh giật mình, nghiêng đầu nhìn Vân Tiêu Náo rồi nói khẽ: “Tại sao ngươi không nói với Thái tử chuyện hôm qua?” Lúc ấy nàng nhìn thấy Vân Tiêu Náo đi đến bãi cỏ trống tìm Lạc Tử Dạ, cứ tưởng Vân Tiêu Náo muốn báo lại chuyện này, cũng rất lo lắng mình sẽ liên lụy tới ca ca

Nhưng không ngờ sau khi Thái tử trở về lại không có biểu hiện khác thường.

“Chúng ta đã nhìn ra ngươi có vấn đề từ lâu rồi

Nhất là mỗi lần Long Ngạo Địch xuất hiện, ánh mắt người cứ như dán chặt lên3người hắn vậy, nhìn không dời mắt

Chúng ta đã sớm báo lại chuyện này cho Thái tử rồi, nhưng lúc đó Thái tử nói là dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng

Ngài ấy sẽ không vì trước kia các ngươi có quan hệ với Long Ngạo Địch mà nghi ngờ các ngươi

Nhất là lòng trung thành của ca ca ngươi, Thái tử vẫn luôn xem trọng

Cho nên Thái tử không truy cứu chuyện này

Còn những lời kia của Hiến Thương Dật Phong, đừng nói chi tới chuyện ngươi không định thừa nhận, cho dù người thừa nhận, nhưng Thái tử đã nói là tin tưởng các ngươi, vậy thì bọn ta còn có thể nói gì, có tác dụng gì?”

Vân Tiêu Náo3khẽ đáp.

Hạ Hiểu Hi đưa mắt nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên

Hiện tại Vấn Tiêu Náo cố ý tìm Tiêu Sơ Ảnh nói chuyện để bày tỏ lòng tin của Lạc Tử Dạ đối với hai huynh muội bọn họ

Thứ nhất là muốn mượn Tiêu Sơ Ảnh chuyển lời cho Tiêu Sơ Cuồng biết, để người thuộc phe Lạc Tử Dạ trung thành một lòng một dạ

Thứ hai, nàng đang cảnh cáo bọn họ, cho dù bọn họ thật sự có suy nghĩ và ý muốn gây bất lợi cho Thái tử thì sau này phải cân nhắc hành động của mình.

Tiêu Sơ Ảnh nghe xong thì hơi ngẩn ra.

Nàng ngơ ngác nhìn Vân Tiếu Náo hồi lâu, nói không nên lời

Nàng là con9gái nhà quyền quý nên đương nhiên biết người hoàng thất rất đa nghi

Vậy mà không ngờ Lạc Tử Dạ biết rõ bọn họ có vấn đề nhưng vẫn sẵn lòng tin tưởng

Sau một hồi ngây ngấn, Tiểu Sơ Ánh cúi đầu: “Ta biết rồi

Xin nhờ cô nương chuyển lời tới Thái tử

Ta chỉ là một người con gái, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện tình cảm trai gái mà thôi

Ta tuyệt đối sẽ không hại Thái tử

Từ trước tới nay huynh trưởng ta vẫn luôn hết lòng trung thành, không phải hạng người nay Tẩn mại Sở(*), ăn cây táo rào cây sung, chắc chắn sẽ không bao giờ phụ lòng tin của Thái tử!”

(*) Nay Tân mai Sở: chỉ người hay lật lọng, không trung thành.

“Lời này các ngươi tự đi nói với Thái tử đi!” Vân Tiêu Náo cười tủm tỉm, đây là nụ cười thật lòng

Lúc này Tiêu Sơ Ảnh mới hiểu ra

Thật ra những lời vừa rồi đều do Vân Tiêu Náo tự biên tự diễn chứ không phải Lạc Tử Dạ dặn dò

Vân Tiêu Náo nói như vậy cũng chỉ vì muốn huynh muội bọn họ đưa ra một lời đảm bảo mà thôi.