*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn nhìn chằm chằm đàn sư tử phía trước, lạnh lùng nói: “Các ngươi có thể lựa chọn giữa việc tiếp tục nói những lời vô ích về thân phận với bản tướng quân và việc đồng tâm hiệp lực giết những con súc sinh này rồi nghĩ cách đi ra ngoài! Tự chọn đi!” Hai người kia đều ngẩn ra.
Võ Hạng Dương cười khổ một tiếng, chậm rãi rút nhuyễn kiếm bên hông mình ra.
Chiến đấu hoặc là chờ chết, ai cũng sẽ không lựa chọn cái sau! Hơn nữa, hắn xưa nay chưa bao giờ cam tâm chết như vậy.
Minh Dận Thanh cũng ngẩn người, hắn quả thật không ngờ rằng đến lúc này, Long Ngạo Địch đã không còn chút sức lực nào rồi mà hắn ta vẫn quyết định liều chết3đánh một trận với chúng
Hắn nhướng mày nhìn hắn ta, không hiểu vì sao lại nhìn thấy vài phần khí thể hoàng gia từ trên người này
Trong lúc kinh hãi, hắn cũng rút bội kiếm bên hông ra! Minh Dận Thanh cười khổ một tiếng: “Bản vương chỉ có thể thử một lần sống chết cùng nhau với các ngươi thôi!”
“Grào!”
“Giết!”
Bên ngoài bức tường nguy hiểm ấy
Lạc Tử Dạ lạnh lùng nhếch môi, đưa mắt nhìn vùng núi đầy mây mù phía trước
Bên trong cặp mắt như hoa đào của nàng chứa đựng ý cười, không khó để biết tâm trạng lúc này của nàng không hề tệ
Hiến Thương Mặc Trần khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Bên trong có sư tử, thế nhưng võ công của Long Ngạo Địch...”
“À! Chẳng phải Long1Ngạo Địch đã đổi ngựa rồi sao? Gia sai người động tay động chân trên dây cương của con ngựa mà hắn đổi, về phần cụ thể làm cái gì thì gia cũng không rõ lắm
Chẳng qua, gia dự kiến rằng kết thúc của chuyện xưa này và sự thê thảm của Long Ngạo Địch sẽ không làm cho gia thất vọng đâu!” Lạc Tử Dạ nói đến đây liền khẽ mỉm cười.
Hiến Thương Mặc Trần ngừng một lát, ánh mắt trở nên sâu thẳm, hắn cười nhạt rồi dùng chất giọng ôn hòa nói: “Ba vị ấy mấy ngày trước đã suýt nữa đẩy Thái tử vào đường cùng, bọn họ nhất định chưa từng nghĩ tới chính mình cũng sẽ có ngày hôm nay!” Bọn họ cũng bị Lạc Tử Dạ đẩy vào6đường cùng y như thế
Lạc Tử Dạ ra vẻ cợt nhả, cười cười rồi nói: “Cái này gọi là thời thể thay đổi! Đi thôi, chúng ta cũng đi săn bắn, săn mấy con mồi để tăng thể diện của mình chút
Về phần mấy người đó à, bọn họ có thể còn sống trở về hay không còn tùy vào tạo hóa của chính bọn họ!”
Nàng vừa dứt lời, Hiến Thương Mặc Trần lập tức nhướng mày, ôn hòa cười nói: “Hình như Thái tử đã quên một vấn đề, giả sử bọn họ thật sự chết ở trong đó, đợi đến những người bề trên tra hỏi thì Thái tử dự định gánh vác như thế nào?”
“Gánh vác cái gì? Bọn họ vô tình lọt vào giữa đàn sư tử trong lúc săn bắn,4vừa lúc gặp phải thiên tai, những tảng đá trên vách đá sạt lở khiến cho bọn họ bị nhốt ở bên trong
Bản Thái tử vốn tính dẫn người vào cứu bọn họ, nhưng mà đường đã bị che lấp nên đành bất lực! Bởi vậy nên mới xảy ra chuyện bị thương như thế này, trong lòng bàn Thái tử cũng rất đau buồn, hơn nữa còn vô cùng tiếc thương cho ba chàng thanh niên vừa tài giỏi vừa đẹp trai ấy!” Lạc Tử Dạ nghiêm túc nói, lại còn thở ngắn than dài.
Khóe miệng Hiên Thương Mặc Trần giật giật
Hắn cũng không phải mới quen biết Lạc Tử Dạ ngày một ngày hai, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy câm nín khi nghe người này nói ra những lời thương cảm như3thể chỉ để chối bỏ trách nhiệm của mình
Hắn im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Cho dù là thế thì dây cương đã bị động tay động chân và trận nổ mạnh vừa rồi..