Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 811: Phượng vô trù, sao người không lên trời luôn đi (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lạc Tử Dạ nghiêm túc gật đầu: “Sao lại không chứ? Ngày hôm nay người đánh mông ta, ngày mai ngươi muốn đánh mặt ta luôn đúng không? Gia mặc kệ, nếu bây giờ ngươi không giơ tay thề với trời rằng không bao giờ đánh gia nữa thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi.” Thật ra trong lòng nàng biết chuyện này vốn không hề nghiêm trọng như vậy.

Hành động đánh mông nàng của hắn xem như là thân mật và cưng chiều nhiều hơn là chân chính sỉ nhục nàng

Có điều con mẹ nó chứ, khi ấy còn có người ngoài ở đây! Quan trọng hơn là sau khi nàng tỉnh táo lại thì đầu óc cũng dần minh mẫn hơn.

Phượng3Vô Trù chắc là sẽ không vô duyên vô cớ đánh nàng, hơn nữa hắn lại biết trong lòng nàng luôn muốn tìm một thầy bói để bói xem mình có thể cua được bao nhiêu chàng đẹp trai nữa

Điều này thật sự quá đáng sợ, nói không chừng hắn vẫn còn đang nắm nhược điểm gì đó của nàng trong tay

Bây giờ hắn vẫn còn đang tức giận, đồng thời dự định dạy dỗ nàng, cho nên đương nhiên là nàng phải ra tay trước để chiếm lợi thế cho mình

Nàng chỉ cần làm ra vẻ rất tức giận để hù dọa hắn là có thể tránh chịu đòn rồi! Phượng Vô Trù vừa thấy dáng vẻ muốn cắt đứt quan hệ, vạch1rõ giới hạn của Lạc Tử Dạ liền giận dữ lần nữa, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn lại sâu hơn

Hắn nghiến răng nói: “Đường ai nấy đi? Lạc Tử Dạ, việc này không phải do nàng nói là được!” “Cho nên, ý của ngươi là sau này ngươi vẫn sẽ còn đánh ta đúng không?” Hôm nay Lạc Tử Dạ xem như là già mồm tới cùng, nàng ra vẻ không thèm để ý, muốn đối đầu với hắn tới cùng!

Phượng Vô Trù hít sâu vài lần, lần này quả thật hắn đã cực kỳ tức giận

Đôi mắt ma quỷ của hắn khép lại, đè nén lửa giận trong lòng mình xuống xong mới nói: “Được! Cô đồng ý, sau6này Cô không đánh người nữa, cho dù xảy ra chuyện như hôm nay cũng không đánh nữa!”

“Ngươi thề đi!” Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm vào hắn

“Cô xưa nay đã nói là làm, nói là được

Thế à? Thề với ai? Với trời à? Trời có xứng đáng không?” Lời nói của hắn vừa ngạo mạn vừa bá đạo, không ai có thể chen vào, rõ ràng là thái độ xem thường toàn bộ sự vật trong trời đất này.

Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, trong lòng nàng biết tên này xưa nay luôn ngạo mạn, hắn không thèm để ý tới người, cũng không thèm đặt ông trời vào mắt.

Ban đầu đại sư Định Viễn đã nói với nàng rằng Phượng Vô4Trù không tin vào số mệnh

Hôm nay mới thấy quả thật là như vậy! Gương mặt nàng trở nên lạnh lẽo, nàng nhìn hắn rồi nói: “Cũng được, dù sao người nói không ra tay cũng là ngươi! Còn nữa, bây giờ mà về thì ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ không tha thứ cho người dễ dàng như vậy đâu!” Nàng vừa dứt lời, hắn lập tức giận dữ, vươn tay nắm lấy cằm của nàng rồi lạnh lùng nói: “Lúc quay về nàng muốn làm gì Cô thì tùy nàng! Trước tiên nàng nói rõ ràng cho Cô, ba tên Yêu Nghiệt, Dạ Mị và Lão Đại đó là ai?”

“Hả?” Lạc Tử Dạ ngẩn ra.

Nàng nhìn gương mặt xanh đen3của hắn, nghĩ tới những chuyện xảy ra trước khi mình bị đòn xong, thoắt cái liền xâu chuỗi được mọi chuyện

Sau khi hiểu ra, gương mặt nhỏ nhắn của nàng chuyển từ màu xanh nhạt sang xanh đâm luôn! Hóa ra nàng ăn đòn vì việc này sao? Nàng có oan uổng hơn cả Đậu Nga(*) không chứ?

(*) Đậu Nga: nhân vật chính trong vở ca kịch “Oan Đậu Nga” của nhà văn Quan Hàn Khanh, kể về nhân vật Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Nàng vặn vẹo gương mặt, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đừng nói với gia, vừa nãy ngươi đánh ta là vì việc này đấy nhé?” Phượng Vô Trù nhìn thấy gương mặt nàng tái xanh khi nói những lời này, trong lòng hắn cũng bắt đầu cảm thấy không xác định

Bởi vì hắn hiểu Lạc Tử Dạ, tuy rằng trước giờ nàng đều coi trời bằng vung, còn dám đối chọi với hắn, nhưng thực tế thì nàng có phần sợ hắn

Hơn nữa trong chuyện này, khi hắn hỏi về ba người này thì vẻ mặt của nàng trở nên khó coi chứ không phải chột dạ

Điều này làm cho tâm trạng hắn hơi trầm xuống, chẳng lẽ là hiểu lầm điều gì đó? Đôi mắt ma quỷ của hắn nhìn chằm chằm nàng, sự uy nghiêm như ma quỷ ấy có thể khiến cho kẻ khác phải quỳ gối, khiến cho toàn thiên hạ này phải quỳ gối, thế nhưng nó lại chẳng làm cho Lạc Tử Dạ sợ hãi

Nàng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi câu trả lời từ hắn!

Hắn ngừng một lát, giọng nói mê hoặc chậm rãi vang lên: “Cô không nên tức giận vì bọn họ à?” Lạc Tử Dạ quả thật đã hoàn toàn ngây ra sau khi nghe xong

Tròng mắt nàng quẩn quanh nước mắt, nàng nói: “Phượng Vô Trù, ngươi có phải là đồ ngốc hay không? Các nàng chỉ là bạn tốt của ta mà thôi, đều là con gái, đều là con gái đó! Ông đây thích đàn ông mà, người còn chưa hỏi rõ ràng thì đã đánh ta rồi, vừa đánh vừa cắn nữa, ông trời của ta ơi, sao ngươi không lên trời luôn đi...”

Con gái?